Chương 4: Trốn thoát

"Thể hiện cơ thể của cậu cho cô ấy thấy đi.”

Nhìn thấy tình trạng của người phụ nữ, hắn ta đã cho tôi một mệnh lệnh để kích thích niềm đam mê bất thường của cô ấy, có lẽ đang cố gắng để cô ấy ra.

Những tên lính do dự khi đưa tôi thanh kiếm. Lý do là ở đây không có xiềng xích kìm hãm. Điều này sẽ rất vui.

“Buhyo, NGƯƠI LÀM GÌ VẬY! NGU NGỐC! MAU ĐƯA THANH KIẾM CHO CẬU TA! NGƯƠI MUỐN PHÁ HỎNG CUỘC VUI CỦA MEDIRE-SAMA SAO?

Boss hét lên giận giữ. Thật nguy hiểm, có đến hai tên lính canh mặc áo giáp da và mang theo giáo. Vậy mà…

Theo đúng nghĩa, Aegir có nghĩa là không thể chống lại họ, và hơn thế nữa, nếu họ làm cho chủ nhân giận dữ hơn, đồng lương ít ỏi tháng này của họ cũng sẽ bay lốt. Nếu họ không giao thanh kiếm, sẽ có trục trặc trong khâu thưởng thức trò tiêu khiển của cô chủ nhỏ khi cưỡng hiếp tôi.

“Vâng, chúng tôi rất xin lỗi! Aegir, lấy cái này đi. ”

Một trong những tên lính gác đưa thanh kiếm cho tôi, nhưng khoảnh khắc anh ta sắp sửa lùi lại… Máu phun lên không trung. Vẫn còn với một biểu hiện hoang mang, đầu anh rơi xuống sàn nhà.

slash

Nếu tôi phải mô tả âm thanh thì có lẽ là như thế. Đó là một âm thanh ánh sáng bất ngờ cho cuộc sống của một con người.

“Eh?” “Buhi” “Ugyu”

Cả ba người họ phát ra âm thanh cùng một lúc, có lẽ vô tình, người duy nhất hiểu được chuyện gì đang diễn ra chỉ có mình tôi.

Tình hình thay đổi một lần nữa trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể nắm bắt những gì đang xảy ra. Sau khi tôi giết tên lính với một dấu gạch chéo bên dưới cằm, tôi cắt tên lính còn lại với một đường chéo ngược từ đầu vai.

Bộ giáp da hắn mặc không là gì cả.

“Buho! Ngươi! Buhihi ”

“ Không…. NOOOOO !! ”

Con lợn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra và đang lắp bắp thứ gì đó. Người phụ nữ bắt đầu hét lên nhưng tôi đâm thanh kiếm của mình qua ngực ả. Rồi cô ngừng hét.

Cơ thể cô ta bay về phía xác tên lính khi tôi rút thanh kiếm ra khỏi. Ả nôn ra máu và ngã về phía trước.

Hiện không còn bất kỳ mối đe dọa nào. Rõ ràng là, giữa những tên lính gác không làm gì ngoài việc hành hạ những cô gái nhỏ và tôi, những người được đưa vào các tình huống sống và chết hàng ngày, khi cả hai đều được trang bị vũ khí như nhau thì không có cách nào tôi thua.

“Ngươi … buhi … tại sao … TẠI SAO” … buhyo … không thể nào !! ”

Tôi từ từ lấy thanh kiếm của mình và đi về phía con lợn chủ.

“Tại sao! Tại sao ngươi lại làm điều này? Ngươi đang chống lại ta?”

Che lại khuôn mặt để tránh bị nước miếng làm bẩn, tôi bắt đầu nói.

“Không, tôi không có bất cứ điều gì muốn chống lại ông cả.”

“Vậy tại sao? TẠI SAO!?”

“Tôi chỉ muốn thử nó.”

Một khoảnh khắc tạm dừng.

“Gì…. đã làm … ngươi … nói? ”

“Tôi đã tự hỏi, bây giờ nếu tôi đã có thanh kiếm của mình và không có dây xích hay kìm kẹp, tôi có thể giết tất cả mọi người ở đây hay không.”

Hắn câm lặng. Tôi tiếp tục.

“Nó đến với tôi khi tôi lấy thanh kiếm vừa nãy: ‘Tôi tự hỏi liệu tôi có thể giết những kẻ này và đi ra ngoài?’”

“Ngươi bị ngu à? Có rất nhiều lính vũ trang bên ngoài. Chúng sẽ giết nếu tìm thấy ngươi đấy!”

Khi lắng nghe con heo, tim tôi trở nên bình tĩnh hơn.

“Điều đó có thể đúng. Thế nhưng lần sau, nó có thể không được nữa.”

Tôi vô tình nở một nụ cười. Bản thân tôi không biết liệu đi ra ngoài có khiến tôi hạnh phúc hay không, hoặc liệu tôi có thể thưởng thức bản thân mình trong một cái chết khác ở đây không.

“Thường thì tôi chiến đấu và nếu tôi thắng, tôi sẽ lặp lại điều tương tự.”

Tôi đã gặp đôi mắt tên boss.

“Hii !!”

“Nhưng lần này có vẻ như tôi có thể ra ngoài nếu tôi thắng.”

Hăn hét lên. Tôi có lẽ đang nở một nụ cười khủng khiếp ngay bây giờ.

Đó là một thú vui đơn giản. Nếu tôi làm, tôi có thể ra ngoài. Tôi có thể tìm thấy những thứ thú vị hơn bên ngoài. Tôi có thể chết nếu tôi thất bại, nhưng điều đó cũng giống như thường lệ.

Tôi quay lưng lại với con lợn và bắt đầu xé áo giáp của tên lính gác mà tôi đã giết đầu tiên. Tôi xé áo giáp, và mặc lên tấm vải họ đang mặc bên dưới. Tôi cũng có thể tăng cơ hội sống sót của bản thân mình.

Bộ giáp không phù hợp với tôi vì chiều cao khác nhau nhưng tôi đã cắt thêm một ít quần và làm cho nó vừa vặn hơn. Đây là lần đầu tiên tôi mặc áo giáp bằng da. Đó là rắc rối nhưng tôi không quan tâm.

Tôi không thể cử động. Hắn đang đứng giữa tôi và cánh cửa, và nếu tôi gọi cho ai đó hắn sẽ giết tôi.

Hắn đã thể hiện khả năng tự vệ của mình, tôi, với cơ thể phì nhiêu này không có cách nào để tấn công bất ngờ và giành chiến thắng được.

Ngay cả khi có lính ở đây, tôi đã bị trói buộc, tôi không thể bình tĩnh trừ khi tôi làm như vậy.

Thế nhưng…Hắn không giết tôi, vậy ai là người mà hắn khao khát nhất? Ngay cả khi hắn đã giết Lady Medire – người không liên quan.

“Được rồi! Tôi hiểu rồi! Đó là một nỗi đau thực sự, mặc dù có thể còn hơn thế nữa.”

Hắn đã ở đây từ khi còn bé, vậy nên hắn hoàn toàn không có kiến thức về thế giới bên ngoài. Nếu có thể bình tĩnh lại, tôi có thể giữ được mạng sống.

Khi hắn hoàn thành việc mặc áo giáp, giữ thanh kiếm trong tay phải và cây giáo của lính canh ở bên trái, hắn liếc nhìn tôi.

“Chà, cậu biết không, tôi hiểu nếu cậu muốn nhìn thế giới bên ngoài. Cậu nên có một mối hận thù đối với tôi nhưng cậu sẽ không giết tôi. Vì tôi nghĩ cậu vẫn có lòng từ bi đối với chủ nhân của mình, tôi nghĩ tôi có thể đáp ứng điều đó đấy. ”

Tôi đưa vào đó một nụ cười kinh doanh mà đầy tớ phục vụ đã thực hành để đối phó với quý tộc.

“Còn nếu cậu để tôi ở đây ngay bây giờ, tôi sẽ im lặng một lúc, sẽ dễ dàng hơn để cậu trốn thoát theo cách đó, đúng không?”

Nhưng hắn ngay lập tức phản bội lại mong đợi của tôi.

“Hận thù? Ông đang nhận định về một điều gì đó sai sai ở đây.”

Đúng vậy, tôi dường như vừa tạo ra một sự hiểu lầm cơ bản chí mạng.

“Tôi không có chút hận thù nào đối với ông, ông biết chứ? Tôi cũng không nghĩ ông là chủ nhân của tôi, ”

“Buhi! Vậy tại sao cậu chỉ tha cho tôi… ”

Cậu bé mỉm cười nhẹ. Khoảnh khắc khi nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi chắc chắn về cái chết của mình.

“Đó là vì ông là người yếu nhất. Vì vậy, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu để lại ông cuối cùng.”

Đó là tất cả. Bởi vì tôi là đối thủ yếu nhất tôi là người cuối cùng hắn ta cần giải quyết.

slash

Khi nghe thấy âm thanh vang lên cũng là lúc tôi thấy mọi thứ quay tròn. Ý thức phai nhạt dần, mọi thứ chuyển thành màu đen trước khi tôi chạm sàn.

Giữ vũ khí bằng cả hai tay, tôi đá cửa và chạy xuống cầu thang. Người đàn ông đầu tiên tôi nhìn thấy khi tôi đá cánh cửa tôi đã chém bằng thanh kiếm. Hắn gục xuống và tôi đá hắn xuống cầu thang.

Tôi chạy xuống cầu thang và dán cây giáo của tôi giữa đôi mắt của một người đàn ông khác đang nhìn lên cầu thang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Rút cây giáo ra khỏi người đàn ông đang co giật khi ngã xuống, tôi chạy dọc theo hành lang dài.

Tôi biết lối ra, mỗi khi họ mang những đứa trẻ mới xuống, ánh sáng sẽ tỏa sáng từ bên ngoài cánh cửa mà họ mang chúng vào.

“Oi! Cậu đang làm gì vậy… CÁI GÌ NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ !? ”

Có vẻ như người đàn ông đã nhầm tôi với một cai ngục trong giây lát vì áo giáp da, nhưng tôi đâm cây thương vào bụng hắn khi đang chỉ giáo vào tôi trong sự bối rối, sau đó anh ta bị ném mạnh vào tường cùng với cây thương.

Tôi lấy thanh kiếm của người đàn ông và chạy lại.

“Này cậu! Làm ơn! Xin hãy cứu chúng tôi!”

Trẻ em trong các lồng giam đối diện hành lang khi tôi chạy qua gọi ra cùng một lúc. Chỉ có một vài người ở đây từ trước khi họ nhận thức được như tôi. Họ chủ yếu là những người biết về thế giới bên ngoài, cầu xin tôi điên cuồng vì tự do của họ.

Tôi không muốn nỗ lực cứu họ. Nếu họ muốn sống, nếu họ muốn một cái gì đó họ nên chiến đấu và tự mình lấy nó.

Nhưng có lẽ sẽ ổn nếu chỉ giúp họ trong khi tôi chạy.

Tôi vung thanh kiếm và các thanh bị phá hủy cùng với ổ khóa. Các thanh ở cả hai bên hành lang rơi xuống như giấy.

Những đứa trẻ lao về hướng lối ra. Từ những lồng giam không nằm trên đường của tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét oán giận và cầu xin. Làm như tôi quan tâm.

Hiện tại, các lính canh đang nhảy vào mà không chút do dự, một cuộc chiến bắt đầu ngay tại đó. Có những tiếng la hét từ bọn trẻ, từ những người bị đánh bằng thương và gục xuống, những người chống lại và bị xiên.

Nhà tù ngầm trở thành địa ngục theo một ý nghĩa khác với bình thường. Như một bông hoa trên bàn trang trí địa ngục, tôi uyển chuyển lướt qua cùng với thanh kiếm của mình.

“Doryaaa !!”

Mọi người phân tán ra khắp nơi, thanh kiếm của tôi là một con dao làm bếp tách người ra, cây giáo của tôi và những người mà nó xiên qua trở thành một cái búa của con người.

Khi cai ngục thứ mười bị giết trong cơn bão cái chết, tôi đã đến được cánh cửa gỗ nặng nề, nơi ánh sáng chiếu xuyên qua. Cánh cửa với một cái then bị nghiền nát chỉ trong vài giây, bọn trẻ nhảy xuống nơi có ánh sáng với tôi dẫn đầu.

“Đây là bên ngoài, huh …”