“Ở đây ở đây! Đối thủ tiếp theo là cựu học viên hiệp sĩ Doyle! Có ai muốn đặt cược vào chiến thắng của người đàn ông đang hận thù này không!? ”
Khi những đồng xu đã được xếp lên ngày một nhiều, anh bạn ‘Doyle’ này không rời mắt khỏi tôi một khắc. Tôi không có kiến thức về thế giới bên ngoài, vì vậy tôi chẳng biết gì về nghề hiệp sĩ cả. Tuy nhiên, trong hơn 100 trận đấu của tôi, tôi biết những người có danh hiệu này là người có thể vung kiếm một cách nhanh chóng và chính xác.
Ở phía bên kia, Doyle cũng đang phân tích Aegir. Hắn vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng hắn đã chứng minh rằng hắn có thể sử dụng thanh kiếm đó thành thạo. Nếu vung kiếm trực diện, ngay cả một tấm khiên bằng sắt cũng không có cơ hội.< suy nghĩ của Doyle>
Tuy nhiên, hắn ta không có tấm khiên nào, nếu có thể đâm vào hắn, hắn sẽ yên nghỉ chỉ trong một đòn! Tôi chắc chắn sẽ trả thù cho em trai.
Thứ mà Doyle đang cầm, giống như một thanh kiếm mỏng. Nó được sử dụng để nhắm vào những khoảng trống trong bộ giáp của kẻ địch.
Nhưng ở đây, nơi mà các chiến binh chiến đấu thực tế trong bộ đồ khỏa thân, nó thất bại ngay lập tức bất kể vũ khí nếu anh ta có thể tấn công vào những nơi nguy hiểm. Vì vậy, rõ ràng anh ta đang nghĩ thanh kiếm đó sẽ có lợi hơn là cục sắt này.
Thanh kiếm của cậu bé đó là quá mức cần thiết khi được sử dụng chống lại kẻ thù không có vũ khí.
- GOOOOONG *
Ngay khi cồng chiêng bắt đầu vang lên, tôi tiếp cận với tư thế thấp và nhắm vào cổ hắn bằng một đòn tấn công nhanh. Thằng bé bước lùi lại, né đòn khi khoảng cách giứa mũi kiếm vaf cái cổ chỉ như một tờ giấy mỏng.
Khi vừa ổn định hắn vung thanh kiếm to lớn của mình lên buộc tôi phải lùi lại.
Hắn nhanh quá! Đó không phải là tốc độ của một người cầm một thanh kiếm lớn!
Tôi đã mong rằng hắn sẽ trốn tránh, nhưng hắn đã né tránh mà không có bất kỳ động tác thừa và phản công từ đó. Tôi dự định thay đổi chiến thuật của mình nếu may mắn, nhưng nó đã thất bại.
Kiếm thuật của hắn xuất phát từ đây và cả cách di chuyển bẩn bựa đó nữa, cũng là do hắn tự học.
Trong trường hợp này, tôi nên di chuyển sang tay trái của hắn.
Ngay lập tức, hắn sẽ phải vung thanh kiếm của mình, nếu mọi chuyện suôn sẻ, hông của hắn sẽ không được bảo vệ.
Như dự đoán, hắn vung thanh kiếm bằng một tay sang bên phải.
Những gì tôi không mong đợi là tốc độ của hắn ta. Sau khi vung thanh kiếm nặng của mình trở lại, tôi đã dự kiến sẽ đủ tự do để né tránh và tung ra đòn tấn công; đó là kế hoạch, nhưng tốc độ phản công của hắn đúng là tốc độ của một tiếng sấm sét.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng gầm sấm sét. Nếu tôi không buông lá chắn của mình sớm, hắn sẽ tấn công và kết liễu tôi sớm.
Tấm khiên chia làm đôi, chạm vào hàng rào và tạo ra tiếng chuông kim loại.
Trái ngược với khuôn mặt khủng bố của Doyle, tôi là một người bình tĩnh. Tôi đã thấy đòn tấn công của anh ta hai lần, anh chàng này không nhanh, tốc độ không phải là vấn đề.
Tôi giữ thanh kiếm trên đầu và dừng lại. Từ vẻ ngoài của nó, hình dạng của tôi hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Nhưng đây là một mồi nhử, một cái bẫy tôi có thể thiết lập chính xác bởi vì tôi có thể nhìn thấy thông qua các cuộc tấn công của anh ta.
Động thái tiếp theo sẽ quyết định trận đấu này.
Ở phía bên kia, Doyle đã có cơ hội chiến thắng.
Anh ta đang cầm thanh kiếm trên đầu… Tôi có nên nhảy vào… Không, với một cái đầu, anh ấy sẽ vung kiếm xuống và hạ gục tôi ngay cả khi tôi có thể giết anh ta. Hòa.
Tôi nên làm cho anh ta tấn công không khí trước.
Cả hai cùng nghĩ, ngay lập tức, Doyle nhảy vào, và cậu bé vung thanh kiếm xuống để tấn công và định giết anh ta. Một giây sau, Doyle đột nhiên dừng lại và tránh đường kiếm.
- Thwang *, một âm thanh lớn vang lên, một vài khán giả phát ra những âm thanh giật mình, nhưng họ hầu như đang trong tình trạng ngơ ngác, quan sát chăm chú, không có kết quả của trận đấu.
Tôi từ từ kéo thanh kiếm vừa vung xuống. Doyle có một vết cắt trên người, chỉ sâu 10 cm, từ đầu đến đáy quần của anh ta. Máu chảy ra từ vết cắt và anh ta từ từ sụp đổ.
Trận đấu đã được giải quyết với bước cuối cùng của tôi, Doyle đã tránh đường kiếm bằng cách lùi lại nhưng tôi xé toạc khoảng cách đó bằng cách di chuyển một bước về phía trước.
Đó không phải chiến thuật. Tôi chỉ đơn giản là [thấy anh ta cố trốn tránh] và tiến thêm một bước nữa.
Đó là một lý do khác khiến tôi giữ được mạng sống của mình: [động lực] của tôi.
Hôm nay, như thường lệ, tôi thắng một kẻ thù và sống. Tôi đã không trải qua một thất bại bất ngờ.
Chiến thắng và cảnh tượng khủng khiếp đến cùng một lúc, khán giả gầm lên. Nhận được tràng pháo tay hài lòng từ con lợn chủ, tôi quay về phòng.