Phách lực của Hổ Yêu Hóa Hình không phải bình thường, mặc dù nộ tình trong cơ thể Lý Mổ rất khó luyện hóa, nhưng gặp phải phách lực tinh thuần của Hổ Yêu, thoáng cái liền tiêu tán.
Sau khi mặt trời lặn, Lý Mộ khoanh chân ngồi trên giường, ngũ tâm hướng thiên, thấp giọng đọc: "Tố khí cửu hồi, chế phách tà gian, thiên thú thủ môn, kiều nữ chấp quan, thất phách hoà nhu, dữ ngã tương an, bất đắc vọng động..."
Sau thời gian uống cạn chum trà, hắn đột nhiên mở to mắt, quát lớn "Phục Thỉ, ngưng!"
Trong thân thể Lý Mộ có ánh sáng màu xám lóe lên. Đầu tiên ánh sáng này bao quanh thân thể hắn, rồi từ từ chui vào thể nội, cuối cùng biến mất tăm. Trong thất tình, màu xám đại biểu cho nộ tình.
Trong lúc này, Lý Mộ lần nữa cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc. Đó là cảm giác khi hắn ngưng tụ phách thứ nhất. Đồng thời, pháp lực trong thể nội hắn cũng trong chớp mắt tăng vọt theo, bù đắp hắn dùng Đạo Dẫn Thuật tu hành một tháng.
Lý Mộ thở phào một hơi, mặc dù trong bảy phách hắn mới ngưng tụ được hai phách, nhưng quá trình này chỉ mất hơn một tháng.
Chỉ cần trong vòng bốn tháng tiếp theo hắn ngưng tụ thêm hai phách nữa, thì có thể đột phá kỳ hạn nửa năm mà lão đạo kia nhắc tới.
Sau khi ngưng tụ phách thứ hai, Lý Mộ thử thi triển đạo thuật trước kia hắn không thể, thì phát hiện mặc dù pháp lực tăng lên không ít, nhưng hắn vẫn chỉ sử được hai chữ đầu tiên trong Cửu Tự Chân Ngôn, chỉ khác là thời gian thi pháp kéo dài hơn trước mà thôi.
Tóm lại, kéo dài lâu hơn là chuyện tốt, chuyện tiếp theo hắn muốn làm là chuẩn bị ngưng tụ phách thứ ba Tước Âm.
Ngưng tụ Tước Âm cần rất nhiều ai tình, may mà Lý Mộ đã tìm được cách thu thập ai tình, chỉ là bên Liễu Hàm Yên vẫn chưa chuẩn bị vở kịch Hóa Điệp xong nên hắn có gấp gáp hơn cũng vô dụng.
Lúc đầu, hắn muốn hỏi thăm nàng về chuyện này nhưng từ hôm qua đến giờ nàng cũng không đến, nhưng hôm nay là ngày Trú Nhan Phù mất hiệu lực, hắn đã vẽ xong tấm Trú Nhan Phù khác, chuẩn bị nàng đến lấy thì hỏi.
Song, Lý Mộ chờ đến tận tối cũng chẳng thấy bóng dáng Liễu Hàm Yên đâu.
Lý Mộ nhóm bếp lửa ở trong sân, để xiên thịt lên vỉ nướng, không bao lâu, Vãn Vãn từ sát vách chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn.
Lý Mộ đưa cho nàng một xiên thịt ba chỉ nướng rồi hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi đâu?"
Vãn Vãn vừa ăn vừa đáp: "Tiểu thư còn ở cửa hàng, vẫn chưa về."
Lý Mộ hỏi tiếp: "Mấy hôm nay cửa hàng nhiều việc lắm à?"
Vãn Vãn khẽ gật đầu đáp:
"Quán trà và thư quán đều có rất nhiều khách, nhất là thư quán, sách vừa mới in đều bị cướp sạch, có mấy nhà sách khác đến nghe ngóng xem Liêu Trai là ai viết nhưng tiểu thư không nói, còn có một thư quán muốn mua Liêu Trai, tiểu thư cũng không đồng ý..."
Liễu Hàm Yên chỉ là một nữ lưu, mà dám mang tiểu nha hoàn xông xáo địa phương xa lạ, cần chống đỡ áp lực từ rất nhiều phía, thật đúng là không dễ dàng.
Lý Mộ đưa Trú Nhan Phú cho Vãn Vãn để nàng mang về cho Liễu Hàm Yên, từ khi pháp lực hắn tăng lên, tác dụng của Trú Nhan Phù cũng kéo dài từ ba ngày lên đến sáu ngày.
Thời gian tác dụng của bùa chủ chủ yếu dựa vào hai yếu tố.
Một là phẩm chất nguyên liệu chế tạo ra bùa chú đó, chu sa và giấy vàng bình thường chịu tải pháp lực có hạn, cho dù người vẽ bùa có pháp lực cao cường hơn cũng không cách nào vẽ ra bùa chú vượt qua hạn mức cao nhất của vật liệu.
Hai là đạo hạnh của người vẽ bùa, trong tình huống vật liệu cấu thành bùa chú cực kỳ trân quý thì pháp lực của người vẽ bùa càng sâu, thời gian hiệu lực của bùa chú càng dài.
Đương nhiên, thuyết pháp này chỉ áp dụng cho tu hành giả bình thường, có một số ít tu hành giả có đạo hạnh cao thâm thậm chí có thể hư không ngưng phù, tất nhiên, lấy pháp lực hiện tại của hắn không cách nào tiếp xúc những điều này.
Sau khi ngưng tụ phách thứ hai, hắn cũng không cần ở nhà dưỡng thương nữa mà bắt đầu đi tuần tra phố Vị Ương như thường lệ.
Vân Yên Các nằm trên phố Vị Ương, Lý Mộ mặc công phục, khi hắn tản bộ đến quán trà thì nghe bên trong truyền đến tiếng huyên háo.
"Cẩu tặc mỗi ngày đoạn chương kia đâu, sao hôm nay không thấy hắn?"
"Mau gọi hắn đi ra, chúng ta đã chờ hơn nửa canh giờ rồi."
"Hôm qua, hắn còn chưa kể xong chuyện hồ ly báo ân đấy, thợ săn đẩy cửa ra rốt cục thấy cái gì!"
Tiểu nhị nhìn nhóm người, bất đắc dĩ nói:
"Người kể chuyện kia đã rời quán trà rồi, chúng ta cũng không biết hắn ở đâu..."
"Cái gì!"
"Đi rồi?"
"Sao lại đi, có phải các ngươi cắt xén tiền công của hắn hay không?"
"Mau gọi hắn ra, nếu hôm nay hắn không ra, ta không đi!"
....
Lý Mộ đứng ngoài cửa nghe một hồi thì lắc đầu rời đi.
Phách thứ hai đã ngưng xong, hắn cũng không cần dựa vào đoạn chương để thu thập nộ tình của bọn họ. Tự nhiên, thân phận người kể chuyện cũng dừng ở đây, hắn lại quay về cái nghề bộ khoái của mình.
Lý Mộ rời quán trà, khi đi ngang qua thư quán thì nghe có tiếng bước chân quen thuộc vọng ra từ bên trong, hắn đành dừng lại.
Trong thư quán, gương mặt xinh đẹp của Liễu Hàm Yên ngậm sương lạnh, nàng nói với một vị nam tử trung niên:
"Nhậm chưởng quỹ, chúng ta sẽ không đồng ý chuyện ông nói, mời trở về đi."
Nam tử trung niên cười bảo: "Liễu chưởng quỹ hà tất phải như vậy đâu, có sinh ý mọi người cùng nhau làm, cô là phận liễu yếu đào tơ, chống đỡ cửa hàng lớn như vậy chẳng lẽ không thấy mệt mỏi sao, ta cũng chỉ có lòng tốt muốn giúp cô..."
Liễu Hàm Yên lạnh lùng nói: "Không nhọc Nhậm chưỡng quỹ hao tâm tổn trí."
Nam tử trung niên lắc đầu, nói:
"Nếu Liễu chưỡng quỹ không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, cáo từ."
Lý Mộ từ bên ngoài đi tới, ngoái đầu nhìn thoáng qua rồi quay đầu lại hỏi: "Ai mới tới thế?"
"Chưởng quỹ của thư quán Tứ Hàn." Liễu Hàm Yên đi đến trước bàn, đáp: "Ông ta muốn mua các bản thảo tiếp theo của Liêu Trai và hợp tác khắc bản chung với Vân Yên Các, ta từ chối."
Thế giới này không có luật bảo vệ bản quyền, thư quán khác cũng có thể in ấn sách của Vân Yên Các và ngược lại, Vân Yên Các cũng có thể in ấn sách của bọn họ.
Chỉ có điều, không có bản thảo, bọn họ cần chờ đến khi Vân Yên Các phát hành sách mới có thể mua về khắc bản lại. Khắc bản rất tốn thời gian và công sức, cho nên sẽ trì hoàn thêm thời gian bán sách. Trong lúc này, người khác đã sớm mua ở Vân Yên Các, đến lúc đó, bọn họ vất vả in ra cũng chẳng bán được bao nhiêu.
Chỉ có trước tiên có được bản thảo mới có thể chiếm lĩnh thị trường, thu hoạch được lợi nhuận lớn nhất.
Liễu Hàm Yên cả giận nói:
"Bây giờ Liêu Trai là sách đứng đầu Vân Yên Các, nhờ nó mới có rất nhiều người biết đến chúng ta, làm sao có thể bán cho bọn họ. Huống hồ, cái giá bọn họ đưa ra chỗ nào là mua chứ, rõ ràng là cướp đoạt... Bọn họ thấy ta mới đến, phía trên không có người nên khi dễ."
Lý Mộ nhìn nàng một cái nói: "Ai bảo phía trên cô không có người?"
Liễu Hàm Yên đáp:
"Ta và Vãn Vãn tới đây chưa được hai tháng, cơ bản không có thời gian chuẩn bị thì lấy đâu ra người chống lưng?"
"Đừng xem bộ khoái khônng phải là quan." Lý Mộ bất mãn nhìn nàng một cái, nói: "Đừng quên, nơi này là địa bàn do ta quản lý, chuyện lớn nhỏ xảy ra trên phố Vị Ương đều do ta phụ trách, người phía trên cô chính là ta..."
Liễu Hàm Yên lườm hắn một cái, hỏi với giọng khinh bỉ: "Bộ khoái tính là quan à?"
"Không tính." Lý Mộ quay người đi ra ngoài, nói: "Nếu bộ khoái không tính là quan, về sau cô bị người ta bắt nạt, cũng đừng tìm ta..."
Liễu Hàm Yên vội vàng kéo hắn lại, bảo:
"Tính, tính, tính, Lý đại nhân, tiểu nữ mới đến, về sau còn phải dựa vào đại nhân chiếu cố, mời đại nhân ngồi, tiểu nữ giúp ngài pha trà..."
Nghiêm chỉnh mà nói, bộ khoái cũng không tính là quan, mà là lại. (1)
(1) lại: tên gọi chung viên chức sơ cấp chuyên làm công việc bàn giấy trong bộ máy nhà nước phong kiến
Nhưng theo luật Đại Chu, lại vẫn được nhận bổng lộc của quốc gia, cũng không vẻn vẹn là nhân viên làm việc nhàn tạp. Bất kể là vụ án gì, từ trộm cướp, ức hiếp bá tánh, đùa giỡn dân nữ hay hãm hại lừa gạt xảy ra trên phố Vị Ương này đều thuộc quyền quản lý của Lý Mộ, sau đó hắn chỉ cần trình một phần công văn lên cho Trương huyện lệnh là đủ.
Song, nếu trong khu hắn quản hạt có trọng án, hắn cũng phải gánh trách nhiệm.
Lý Mộ uống trà xong thì tiếp tục đi tuần tra, Liễu Hàm Yên tự mình đưa hắn ra ngoài.
Nhìn bóng người vận công phục kia đã mất hút trong dòng người, Liễu Hàm Yên mới thu tầm mắt lại, ánh mắt vẫn còn hơi thất thần.
Năm lên bảy, nàng bị cha mẹ bán vào nhạc phường, mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, thời gian còn lại đều phải luyện đàn. Khi ngón tay bị dây đàn cắt chảy máu, nàng tự mình băng bó, khi bị nhạc sư lớn tuổi bắt nạn, nàng chỉ có thể im lặng chịu đựng...
Nàng liều mạng luyện đàn, học xong tất cả nhạc khí trong nhạc phường, mỗi ngày diễn tấu hơn sáu canh giờ, từ chối sự trợ giúp của vô số nam nhân có ý đồ khác với nàng. Sau khi nàng tiết kiệm đủ bạc chuộc thân, càng liều mạng diễn tấu để kiếm tiền mở cửa hàng.
Tất cả đều do một mình nàng cố gắng, đói bụng tự mình làm cơm, quần áo rách tự mình may vá, lẻ loi một mình mang theo tiểu nha hoàn từ Trung quận ngàn dặm xa xôi đến đây, mua bốn gian cửa hàng, lại tự mình tuyển người mở ra Vân Yên Các.
Mười mấy năm qua, nàng chưa bao giờ dựa vào bất cứ kẻ nào.
Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết cảm giác có người để nương tựa là như thế nào.