27.Ngày một tháng 11 năm..
Tôi lên máy bay khi trời còn mờ sương, Hà Nội đặc biệt thơ mộng vào những buổi sớm. Tôi đã để chiếc nón của Bằng lại khách sạn. Như một cách để rũ bỏ kỷ niệm mùa thu năm nay tôi đã có ở Thủ đô.
Có lẽ tôi sẽ không trở lại đây nữa. Dù nó rất đẹp và quyến rũ. Một sự quyến rũ khó cưỡng lại.
Tôi tỉnh dậy bởi ánh nắng hắt qua rèm cửa, chói chang. Cả phòng trọ không còn ai, ngoại trừ Thức. Nó đang học bài. Chuyện hôm qua, cứ như một giấc mơ buồn. Tôi mò túi quần, tờ 100.000 vẫn còn đó. Không phải là giấc mơ.
“Anh dậy rồi à?” – Thức quay lại nhìn tôi – “Chị An nấu sẵn cháo cho anh đấy.”
Tôi ngó lên chỗ cái bàn thấp, một tô cháo được đậy úp bằng đĩa, đặt lên trên một mảnh giấy nhỏ. Chữ An tròn trịa – “Nếu nguội nhớ hâm lại hãy ăn. Chiều nay đến gặp tớ nhé. Tớ chờ. An.”
“Em thấy chị An tốt đấy” - Thức bò tới ngồi cạnh tôi khi tôi đang múc từng muỗng cháo – “Anh quên cái chị Sài Gòn đi.”
Tôi vò đầu nó, cười một nụ cười toe tóet nhưng lòng thì tan nát hết rồi. Nó đâu có hiểu thế nào là tình yêu? Nhưng có lẽ, nó đúng.
Đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi cảm thấy thân quen và nhẹ nhõm, dù Sài Gòn vẫn cứ đỏng đảnh…mưa. Mưa rả rích. Đã đầu tháng 11 rồi mà mưa vẫn cứ mưa.
Tôi đón taxi về nhà.
Home sweet home.
Tôi ngủ như chưa từng được ngủ. Cả đêm qua tôi thức trắng mà. Đi du lịch relax gì mà chỉ rước thêm stress, biết thế tôi dành cả tuần đi shopping, mua DVD về coi còn sướng hơn.
Tuy nhiên, có thực là tôi hối hận không?
Tôi ghé chỗ An sau khi đã xong việc giao gas cho cửa hàng.
“Cậu khỏe chứ?” – An hỏi ngay khi vừa chạy ra.
“Uh. Tớ không sao. Cảm ơn cậu về tô cháo.” – Tôi cười, dù bây giờ thì không có nụ cười nào của tôi là thực sự vui vẻ. Cười chỉ để mang tới cảm giác dễ chịu cho người khác, cho cả chính tôi.
Chúng tôi chạy song song nhau, khác hẳn mọi lần tôi chẳng nói gì cả. Hình như có cái gì đó đã thay đổi, rất lớn trong tôi. An đề nghị cả hai đi ăn bánh Tôm.
“Hôm qua có phải tớ đã nói sai gì không?” – An rụt rè – “Có phải tớ đã làm cô ấy…”
“Cậu lật bộ mặt thật của tớ.” – Tôi nhăn răng cười nữa. Tự nhiên tôi cứ cười miết. “Tớ dối cô ấy là tớ làm Hướng dẫn viên du lịch. Và cậu đến bảo rằng tớ đi giao gas. Vui không?”
Tôi không có ý trách An, tôi chỉ kể để cô ấy cười. An mọi lần rất biết làm tôi thấy vui. Tôi đang cần điều đó. Nhưng vô tình tôi lại khiến An áy náy. “Cậu giận tớ à?”
28.Ngày một tháng 11 năm..
Tôi không hề giận An. Sớm muộn thì Thục cũng phải biết sự thật. Chỉ là An thay tôi nói ra thôi. Tôi giận Thục thì đúng hơn, giận 100 nghìn của cô ấy khủng khiếp.
“Ngốc quá. Tớ chẳng giận đâu.” – Tôi nháy mắt cố ra vẻ như mình không có gì buồn – “Hôm nay tớ khao, ăn nhiều vào!”
An cười, nụ cười của An duyên lắm, rất duyên với chiếc răng khểnh ấy. An hay tết bím đuôi sam, trông cô ấy luôn trẻ trung, yêu đời – nếu mà, tôi và An yêu nhau, thì sẽ hạnh phúc vô cùng. Sao tôi không yêu An?
Buổi chiều tôi đi lang thang mấy shop bán đĩa phim, sẵn tiện ghé chỗ nhỏ Hân gửi quà cho nó. Cô gái bán đĩa hỏi tôi muốn xem phim gì, tôi bảo phim gì nhẹ nhàng, và cô ấy đưa tôi vài cái đĩa phim tình cảm Mỹ.
Hân ở nhà. Nó nghỉ việc sau đám cưới, làm một người vợ truyền thống. Tôi và những đứa khác bảo nó khờ, tự nhiên bỏ mất nguồn kinh tế. Nó chỉ khăng khăng nói như thế gia đình sẽ hạnh phúc bền vững hơn.
Hân bảo tôi cùng xem phim với nó.
“Nhảm nhí.” – Tôi cho hột bắp rang vào miệng và bình phẩm – “Kiểu tình yêu gì mà sẵn sàng lên giường sau một ngày quen nhau.”
Khi bà chủ quán bánh Tôm tính tiền, tôi đã trả cho bà ấy bằng tờ 100.000 đó.
Để rồi sau hai phút, tôi chạy theo van xin người ta làm ơn trả lại cho tôi tờ bạc. An nhìn tôi, mắt nheo lại trầm ngâm – “Có chuyện gì với tờ 100 nghìn đó thế?”
Tôi không trả lời, mở ví, gấp nó lại và nhét vào ngăn trong. An cũng không hỏi nữa. Cảm ơn cô ấy. Nếu hỏi thêm, không biết chừng tôi sẽ nổi cáu và nói những câu không nên nói.
Hân ngó tôi trân trân – “Gì vậy Thục?”
“Sao, tui nói không đúng à?” - Tôi tiếp tục tỏ ra không hài lòng với bộ phim - “Yêu gì như sao xẹt, hèn chi tụi teen cứ hư hết!”
“Nhỏ này…hôm nay lạ…” – Hân bỏ cái gối đệm ra và quay hẳn sang tôi. – “Trước giờ bà có phản ứng vậy đâu. Phim Mỹ là vậy mà, mình xem hàng chục phim rồi chứ có phải lần đầu..”
“Vậy à?”
Tôi cũng nhận ra thái độ không được bình thường của mình. Kỳ lạ.
Nhưng sau đó tôi cũng không nói hay ca thán gì thêm. Lẳng lặng xem, lẳng lặng về. Chỉ nhớ Hân có nói một câu – “Dù sao thì tui tin có những người tìm ra nửa kia của mình chỉ trong một tích tắc…”
29.Ngày… tháng .. năm..
Tôi trả cho anh Khoa cái điện thoại camera. Anh hỏi tôi có cần tải tấm ảnh của Thục sang máy mình không, tôi lắc đầu bảo anh xóa nó đi cũng được. Rồi tôi không biết anh đã xóa hay chưa.
Tôi về nhà chơi. Mẹ giới thiệu cho tôi nhiều cô bạn, họ xinh, họ hay, họ đảm đang khéo léo, và cũng có cô giống mẹ. Tôi chỉ ậm ừ - “Còn sớm”. Mẹ mắng – “Bảo mày quen chứ có bảo cưới đâu mà…”
Sau kỳ nghỉ phép, tôi lao vào làm việc như một con robot, cố giải phóng đầu óc khỏi những thứ gọi là love, hay bất cứ cái gì liên quan đến nó. Tôi ôm đồm nhiều dự án vào đến nỗi chị Tuyết phát bực, kêu tôi vào phòng chửi cho te tét.
“Chị không biết từ sau khi ở Hà Nội về em bị chập mạch gì nữa…” – Giọng chị nửa giận nửa lo – “Dù là chuyện gì thì em không thể vùi đầu vào việc để trốn tránh.”
“Em có trốn tránh gì đâu.” – Tôi cố chối.
Tôi ở nhà đến cả tuần, bố tôi chẳng nói chuyện được với tôi quá hai câu một lần. Hoặc là “ăn cơm đi”, hoặc là “Mang cho bố cái tẩu..”. Không hỏi han gì, cứ như tôi là khách. Cho đến khi ông nói nhiều hơn hai câu là khi ông đuổi tôi đi, vì tôi dạy cho đứa cháu 6 tuổi chơi trống với các lon sữa.
“Đừng làm hỏng thằng bé. Về chỗ bạn bè của mày mà chơi đi”.
“Chơi trống có gì mà hỏng? Con chỉ…” – Tôi cãi, mẹ tôi đánh nhẹ vào đùi, ý bà ngăn cản – “Thôi, bố đuổi thì con đi vậy.”
Me tôi nước mắt lưng tròng. Tôi cãi bố, là tôi sai. Tôi làm mẹ buồn, cũng là tôi sai.
Tôi sai cả. Không có lần nào đúng. Không lựa chọn nào của tôi là đúng. Yêu nàng cũng là sai.
“Anh ta tên gì?” – Câu hỏi của chị Tuyết làm tôi ngơ ngác. “Anh ta nào?”
“Em biết chị nói ai mà.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế lắc đầu. Chị vẫn không buông tha, nhìn tôi.
Mười lăm phút, chị để tôi ngồi đó 15 phút và nhìn tôi bằng một ánh mắt chờ đợi. Tôi đầu hàng.
“Ok…Bằng.. Tên anh ta là Bằng. Em đang muốn tẩy não để xóa cái tên đó ra khỏi đầu đây!”
Đẩy cho tôi ly nước lọc, chị Tuyết khoanh tay – “Em yêu cậu ta rồi, Thục à.”
Tôi về tới ga Hà Nội thì điện thoại reo. Thức phàn nàn liên hồi, tệ thật, là ngày cưới của lão Phúc. Tôi chỉ kịp nhét áo vào quần rồi chạy luôn đến nhà hàng. May mà không quá trễ.
Lão Phúc bảnh chọe trong bộ vó chú rể, chị vợ kiều diễm e lệ bên cạnh. Lão đập vào vai tôi một phát rõ đau, bặm môi– “Bộ dạng như thằng thất tình, không vui thì đừng vào kẻo hỏng đám cưới tao.”
Tôi nhăn răng cười rồi vào chỗ cùng bàn với cả nhóm. Có An nữa. Cô ấy kẹp tóc và trang điểm khá đằm thắm, vừa hịên đại vừa cổ điển, một nét đẹp hiếm thấy. Nhưng An cũng như những cô gái rất duyên dáng đang có mặt ở đây, đều không làm tôi say sưa như với cô ấy – thứ cảm giác có lẽ chỉ dành ột người. 30.Ngày… tháng .. năm..
Tôi không yêu. “Không đúng, chị nói không đúng. Em không yêu.” - Tôi ực ly nước và bỏ ra khỏi phòng.
Tôi làm sao có thể yêu một người đã đùa giỡn với tôi? Nếu không phải đùa giỡn thì anh ta cũng đã lừa gạt tôi. Ngay từ lúc khởi đầu đã thiếu sự chân thành, đó là loại đàn ông không đáng tin cậy. Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này với tôi, không tôi điên lên đấy.
Tôi ghé nhà bảo mẹ rằng tôi muốn lấy chồng. Anh bạn của chị hai học Y khoa gì đó mà hồi trước chị bảo anh ta thích tôi. Mẹ chưng hửng, chị sửng sốt, anh rể cười như một tên ngố. Ba tôi kéo cặp kiếng xuống – “Nó bị ma nhập à?”
Chúng tôi lên sân khấu nhằm tặng cho lão Phúc một bản theo yêu cầu của cô dâu. Chị ấy suy nghĩ một lúc rồi bảo – “Bài hôm thứ ba các anh chơi ấy. As long as …gì đó.”
As long as you love me.
Tại sao lại là bài hát đó? Anh Khoa nhìn tôi, Vũ cũng vậy. Tôi nhún vai, gõ nhịp trống đầu – ra hiệu đồng ý . Không lẽ tôi lại từ chối?
Nhưng lẽ ra tôi nên từ chối. Vì tôi đã không thể chơi hết bài hát này. Nó làm tôi chịu không nổi khi nhớ đến nàng. Cảm giác nghẹn đắng ở cổ họng.
I've tried to hide it so that no one knows
But I guess it shows
When you look into my eyes
What you did and where you are in' from
I don't care, as long as you love me, baby.
Đúng là tôi không quan tâm bất cứ điều gì, chỉ cần cô ấy tin tôi, chứ đừng nói là yêu. Nhưng cô ấy đã không tin.
Tôi không đánh trống được nữa. Ban nhạc bị chựng ở đoạn sau. Tôi bỏ xuống sân khấu và đi thẳng ra ngoài. Tôi đoán phần còn lại sẽ tệ lắm, tôi xin lỗi, tôi đã cố nén… Nhưng không thể.
Chị Hai nói nếu tôi thực sự nghiêm túc thì chị sẽ hẹn anh Y khoa kia cho tôi. Tôi nghĩ vài phút, rồi lắc đầu, bảo chị quên chuyện đó đi. Tôi không hiểu nổi bản thân mình. Tôi có cảm giác mình đã đánh mất một phần gì đó của cuộc sống ở Hà Nội.
“Điện thoại của em reo kìa.” – Chị Hai nhắc. Tôi vội mở nắp điện thoại và “Alo”.
“Thục đã đến gặp mẹ tớ à?”
Tôi giật bắn người. *g ngực đập thình thịch. Giọng Bắc. Cách xưng hô đó.
“Alo? Alo? Thục có nghe không?” – Giọng nói hấp tấp trong máy – “Duy đây. Thục sao thế?”
Phải. Là giọng Duy. Tôi hầu như đã quên hẳn anh ta, quên cả việc tôi không phải chỉ quen một người con trai xứ Bắc. Và tôi cũng quên rằng cách xưng hô này - tôi đã nghe từ Duy trước.
An đuổi theo tôi, cô ấy kéo áo tôi lại và nói lớn – “Cậu mà cứ như thế tớ không chịu nổi!” Tôi chỉ nhìn An một cái nhìn trống không, vô định.
“Cậu nói gì đi..” – An bắt đầu lạc giọng – “Nếu tớ có thể làm gì để cậu bình thường trở lại…”
“Cậu không làm gì được đâu.” – Tôi thì thào - “Tớ không thể bình thường, cô ấy đã lấy đi của tớ một phần cuộc sống rồi.”
An ôm tôi, nước mắt cô ấy đẫm ướt trên vai áo tôi. Sao cô ấy lại khóc? Phải chi mà tôi khóc được như An.
31.Ngày… tháng .. năm..
Dù không thực sự cần thiết nhưng tôi vẫn nhận lời gặp Duy, một cuộc hẹn ở quán cafe. Từ sau khi anh ta cưới, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng gặp nhau những khi có tiệc chung của lớp.
Hình như đã hơn nửa năm không gặp, Duy trông ốm hơn và…già đi.
“Duy cận à?” – Tôi thắc mắc khi thấy anh ta đeo kính. Duy lắc đầu. “Tớ bị viễn.”
Rồi gã cười, tôi chỉ nhếch môi nhạt nhẽo. Tôi không nghĩ là mình có thể chai sạn cảm xúc với Duy như vậy, trong khi lúc ở nhà mẹ Duy về, tôi còn tưởng mình sắp đổ sụp vì …nhớ tình yêu ngày xưa.
Sau vụ ở đám cưới lão Phúc, cả nhóm mới cho tôi biết tôi đang phá hỏng ban nhạc. Họ bảo tôi chơi không còn như trước, lạc nhịp, hời hợt, thiếu lửa..v..v.. Tôi chỉ nghe, cúi đầu chịu trận và nói câu “Xin lỗi” cho qua chuyện.
Không cần họ nói ra, tôi đã biết mình chơi tệ hơn trước như thế nào.
Bạn có bao giờ gặp cảm giác, ta đang thấy cuộc đời màu xanh – rồi một tia sáng chớp qua, ta thấy nó trở nên hồng, rồi khi tia sáng đi khỏi, phía trước lại chỉ còn màu xám không? Tôi đang như thế. Và cô ấy, là tia sáng quái quỉ đó.
“Tớ vui vì Thục đã đến thăm nhà tớ ở ngòai đấy.” – Duy nói bằng giọng từ tốn, trầm ấm – “Mẹ có bảo đã để Thục giữ tấm ảnh chúng ta…”
“Đừng nghĩ gì. Thục giữ vậy thôi.” – Tôi cắt ngang Duy. Anh ta mỉm cười, đưa tay sang nắm nhẹ bàn tay tôi. – “Có gì phải xấu hổ nếu vẫn còn yêu tớ?”
Thường thì tôi sẽ nổi giận và phản ứng gay gắt. Nhưng lần này, tôi cảm thấy nó quá buồn cười. Tôi chỉ hất tay anh ta ra và cầm ly nước lên uống, giọng thản thừng - “Thục chỉ thấy sung sướng khi mình đã hết cảm giác với Duy rồi.”
Tôi thấy trong mắt Duy có một nét hụt hẫng.
Lão Phúc bảo có một tay trống khác lão quen ở quán bar nào đó, giọng điệu không rõ ràng nhưng chủ ý là để thế chỗ tôi.
“Vậy gọi anh ta vào nhóm đi. Tôi nghỉ.” – Tôi bóp lon bia quăng vào sọt rác và đứng dậy.
Thức kéo vạt áo tôi – “Anh sao vậy? Anh thà chết cũng không bỏ chơi trống mà. Anh vì một cô gái mà thế ư?”
“Mặc xác tao!!” – Tôi gào lớn.
Vũ không nói, lão Phúc nhìn ra hướng khác, anh Khoa cũng đứng lên, kéo tôi đi – “Ba người ở lại, anh đưa Bằng về nhà trọ trước.”
Duy nói vợ anh ta có thai ba tháng, nói mình đã chờ đợi được làm bố như thế nào. Anh ta còn kể việc đã đưa vợ đi dự lớp Sản phụ, rồi những chuyện linh tinh khác… Tôi nghĩ anh ta muốn chứng tỏ cho tôi thấy anh ta hạnh phúc – một thứ hạnh phúc mà tôi nên ghen tỵ, nên hối tiếc. Chẳng hiểu để làm gì.
Nhưng tôi không có chút nào gọi là mong muốn hạnh phúc đó. Tôi thực sự dửng dưng. Lần đầu tiên sau khi trở về từ Hà Nội, tôi có cảm giác vui vẻ sảng khóai. Có lẽ vết thương của mối tình đầu đã lành hẳn rồi.
Tôi nên ăn mừng chuyện này!
Anh Khoa xách cây ghi ta ra đàn một bài hát vui vui. Tôi chẳng thể nhận ra nó là bài gì, nhưng nó làm tôi thấy dễ chịu hơn.
Giọng anh Khoa bắt đầu thì thầm rồi lớn hơn…
“Khi cơn mưa chiều nay dừng chân, ghé qua mang theo nỗi nhớ
Từng giọt mưa đón, bước chân em qua ngất ngây cỏ hoa
Em mênh mang ghé ngang đời ta, để cơn mưa thôi buốt giá
Nói cho ta ngàn tiếng yêu ban đầu…”
Hình như là một bài hát cũ của Lam Trường. Anh Khoa đàn xong – đặt tay lên vai tôi hỏi nhẹ - “Thấy đỡ hơn không?”
Tôi gật đầu.
“Cô nàng đi rồi à?”
Tôi tiếp tục gật đầu.
“Có nói cho người ta tình cảm của em?”
Vẫn là…gật đầu.
“Nàng từ chối?”
Lần này thì tôi lắc đầu.- “Cô ấy không tin.”
“Thế là… buông xuôi như vậy?”
Tôi im lặng. Thế nào là buông xuôi?