Chương 3: Chương 03

11.Ngày 28 tháng 10 năm…

7h30 tối.

Chị Tuyết gọi tôi khi tôi vừa tắm xong. Giọng hồ hởi, chị hỏi tôi rất nhiều thứ.

“Đi được đâu rồi? Vui không? Có chụp nhiều ảnh không? Khách sạn thế nào?”

“Vài nơi. Mà chị hỏi gì quá trời vậy??” – Tôi than thở trong điện thoại, nhưng chị ấy vẫn không buông tha. “Có anh nào theo chân em không, em gái xinh đẹp?”

Câu hỏi làm tôi nhớ tới anh chàng ban chiều. Một khoảnh khắc thôi. Tôi đánh trống lảng – “Chắc em ở đến mốt rồi về, chẳng có gì thú vị cả.”

“Điên à? Em nghỉ cả tuần. Hà Nội có nhiều nơi hay hơn Sài Gòn đấy cưng ạ. Mai đi Chùa Hương đi, để chị lên lịch rồi nhắn cho em.”

Tôi bị đánh hội đồng khi vừa lết về tới nhà trọ. Lão Phúc nắm đầu tôi đè xuống, Thức nhảy lên bụng tôi, còn Vũ thì cầm cái đũa bếp dứ vào mặt. Chỉ có anh Khoa là vẫn còn ngồi ôm ghi-ta bình thản theo dõi trận “hành quyết”.

“Bỏ chạy theo nàng nào đấy? Khai mau?”

“Có biết bọn này phải khổ sở thế nào không? Cả nhóm chỉ cậu biết chơi trống!”

“Anh bị ma nữ hớp hồn à?”

Tôi chỉ cười. Cái cách tôi cười càng làm họ điên lên, ngay cả anh Khoa cũng không giấu nổi tò mò. Tôi cố ngồi dậy, vuốt lại đầu tóc và nói bằng giọng tự hào xen lẫn hạnh phúc – “Mai tớ nghỉ, tớ có hẹn!”

9h30 tối

Tin nhắn của chị Tuyết dài đến cả cây số. Quốc Tử Giám, Chùa Một Cột, Ô Quan Chưởng, Bảo tàng các nơi, nhà Lưu Niệm…v..v Tôi chóng mặt nghĩ tới việc phải đi ngần ấy nơi, mà nếu không đi thì lại uổng vé máy bay không lấy gì là rẻ lắm.

Tôi gọi điện về nhà. Cái tính tôi lúc nào cũng nghĩ ra lắm chuyện, sợ Tấn nó không khóa ống gas, sợ nó quên tắt vòi nước, sợ nó đưa bạn về nhà ăn nhậu phá phách…Tấn bắt máy nhanh hơn tôi nghĩ.

“Em ở nhà à?” – Tôi hỏi thừa thãi. Nó lớn giọng – “Nghĩ em được dịp đi chơi à?”

“Nhớ khóa gas, đừng dắt bạn về nhà đó.”

“Biết rồi, không bạn, chỉ có bạn gái. Hehe” – Nó cúp máy ngay khi tôi định mở miệng la lối. Hy vọng là nó chỉ nói đùa. Ba má giao nó cho tôi canh, nếu nó mà làm gì sai, thì tôi sẽ lãnh đủ.

Tôi bị tra tấn suốt đêm, nhưng nếu không bị họ hành hạ thì tôi cũng không ngủ được. Cô ấy chạy suốt trong tâm trí tôi. Dù vậy, tôi chẳng hé răng lời nào với nhóm, tôi thích giữ bí mật đến phút chót. Điều đó thực sự thú vị.

Đợi đến 3h sáng, tôi mò qua chỗ anh Khoa, nơi chỉ có anh với cái tủ gỗ, khi mà ba gã âm binh kia đã ngủ say. – “Anh cho em mượn điện thoại hôm nay.” – Tôi thì thào.

“Cái của em hỏng à?” – Anh mở mắt nhìn tôi – “Không, nhưng em cần cái có camera chụp ảnh. Anh đổi máy với em một ngày được chứ?” Tôi trả lời với bộ mặt đầy những toan tính.

Tôi biết anh Khoa là người dễ chịu nhất trong nhóm, không làm khó dễ gì, anh đưa tôi cái cellphone của mình và chỉ nói một câu ngắn – “mang cô nàng ấy đến cho anh gặp nhé.”

12. Ngày 29 tháng 10 năm…

6h30

Tôi rời khỏi nhà từ 6h và chờ ở quán café đối diện khách sạn. Hình như tôi đã tới quá sớm.

Sương mù vẫn còn giăng mờ, ly café nóng giúp tôi thêm tỉnh táo và … can đảm. Tôi không biết mình ngồi đây chờ cô ấy để làm gì, không biết cô ấy có ra ngoài hôm nay không, và không biết cô ấy sẽ đi một mình hay cùng với ai đấy… Tôi chẳng biết gì về cô ấy cả.

Trời lạnh, tôi rụt cổ co ro. “Anh dùng bát mì cho ấm nhé?” – Cô chủ quán đề nghị. Tôi gật đầu

Tôi thức khá sớm nhưng lười ngồi dậy và cứ thế nằm ườn trên giường xem ti vi. Trời lạnh trùm chăn kín mà ngủ thì sướng hơn là bách bộ ra ngoài. Mãi tới gần tám giờ khi thấy hơi đói bụng, tôi mới khóac cái áo len xuống tầng trệt khách sạn để ăn sáng.

“Hôm nay có món gì vậy chị?” – Tôi hỏi chị tiếp tân nhà hàng. Ngoài mong đợi của tôi, chị ấy cho biết hai món bữa sáng tôi hoàn toàn không muốn ăn – bún chả và cháo cá. Tôi nhìn ra đường, thở dài. Có lẽ phải đi đâu đó để ăn thôi. Mà nếu đã lết ra ngòai, thì cũng nên đi thăm thú những nơi trong danh sách của chị Tuyết. Tôi trở về phòng thay bộ váy đen, áo thun cotton màu xanh biển và khóac thêm cái áo len để chống lạnh, không quên quàng theo cái túi nhỏ.

Ai đó đã nói – Life is waiting. Tôi nhớ trong suốt cuộc đời 23 năm của mình tôi chưa từng chờ đợi ai lâu như thế này. 8 giờ 30 rồi. Hai giờ đồng hồ. Tôi ăn … hai bát mì, uống một ly café và chục ly…trà đá. Nàng tiên của tôi đang làm cái quái gì trong đó thế?

Tôi quyết định đứng dậy lòng quyết sẽ tiến vào đó tìm cô ấy. Khi tôi vừa bước khỏi ghế, cô ấy với chiếc mũ rộng vành hôm qua bước ra khỏi cửa khách sạn, tự nhiên tôi lại giật nảy mình. Rõ ràng tôi ở đây để gặp cô ấy, mà khi nàng xuất hiện, tôi lại như bị dội nước!

Không rõ ở quanh đây có bán phở không nhỉ? Phở Bắc cũng ngon, thứ hiếm hoi hợp khẩu vị của tôi ở nơi này. Ai cũng bảo tôi kén ăn, kén như kén người yêu vậy. Duy có lần nói – nếu mà lấy nhau, thì tôi sẽ phải gỡ bỏ cái kiểu “đài các” của mình đi. Chắc vì thế mà anh ta không cưới một cô “tiểu thư” như tôi – dù tôi chưa bao giờ là một tiểu thư – để chọn một cô vợ truyền thống – một tiểu thư thực sự.

Qua hai cái ngã tư, tôi vẫn chưa tìm ra tiệm nào bán phở. Cơn đói lúc nãy cũng tan dần, tôi nghĩ tới chuyện bỏ bữa sáng. Tính tôi mau nản, làm chuyện gì mà gặp khó là bỏ cuộc, nhiều lúc cũng cố lắm mà vẫn không khắc phục được.

13. Ngày 29 tháng 10 năm…

9 giờ 00.

Cô ấy đón chuyến xe búyt hướng Hương Sơn, Hà Tây sau khi đi loanh quanh hai khu phố gần khách sạn, hình như đang tìm một nơi nào đó. Tôi giữ một khoảng cách an toàn, đủ để không mất dấu nàng và không để nàng phát hiện ra tôi.

Hôm nay là Chủ Nhật nên xe rất đông. Không còn chỗ ngồi, thậm chí súyt chút bác tài đã không cho tôi lên vì hết chỗ. Cô ấy đứng cách tôi hai người, tôi không muốn ở gần thế này vì rất dễ nhận ra, nhưng trong tình trạng xe đông khách thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi cố nép người sau một anh to con.

Thật là sai lầm khi lên chiếc xe như trại tị nạn này. Trước mặt tôi là một thanh niên đang ngồi nghe MP3, anh ta có thể thiếu galant không mời tôi ngồi nhưng cũng nên nhường chỗ cho bà cụ đứng cạnh tôi chứ. Tôi nghĩ mình phải bảo anh ta nhưng bà cụ lại xuống xe ngay khi tôi vừa định nói.

Vì bà cụ rời khỏi, tôi trở thành đứng cạnh một gã bự con, tóc dài cột đuôi. Trông không mấy hiền lành gì và tôi thấy hơi sợ, dù gã ta chẳng làm gì tôi cả. Bao giờ mới tới nơi đây, huhu.

[teteting teteting ting ting tìng]

Hình như điện thoại ai đó đang reo rất gần.

Nhạc chuông điện thoại của anh Khoa, nó đang rung trong túi tôi. Tôi hoảng hồn xoay mặt qua hướng khác, áp điện thoại lên tai và dùng cả tay trái che mặt khi cô ấy ló đầu ra khỏi anh to con nhìn.

“Alo?”

“Cậu đi đâu thế hử? Không tập à??”

“Không! Hôm nay đã bảo nghỉ cơ mà. Gọi nữa là tớ giết đấy.”

Tôi tắt máy và không dám quay đầu lại. Tôi đã cố nói bằng giọng thì thào nhất có thể. Không biết cô ấy có nhìn thấy tôi không?

Gã bự con cúi người làm tôi xém bị cái lưng của gã đập vào mặt. Hình như gã sắp xuống trạm, ơn chúa! Anh chàng nghe MP3 ban nãy cũng đứng dậy, haha, trạm này là trạm gì mà những người-xấu đều xuống hết? Tôi chỉ chờ có vậy nhanh chóng chen vào chỗ cậu MP3 vừa bỏ lại. Chắc những người đang đứng như tôi sẽ tức lắm đây vì họ không nhanh bằng tôi.

Nhưng vì sợ sẽ bị họ ném cho cái nhìn không thiện cảm gì, tôi cúi gầm mặt ngay khi vừa ngồi xuống. Có hơi…ích kỷ không nhỉ?

Anh to con xuống xe làm tôi lo sốt vó, vì giờ chỉ còn tôi và cô ấy đứng cạnh nhau.

Mà sao tôi phải sợ nếu cô ấy bắt gặp? Ngẫu nhiên thôi không được sao? Ai làm chứng là…tôi đi theo cô ấy? Có khi cô ấy sẽ nghĩ là có duyên cũng không chừng. Nào, hình như có quảng cáo sing-gum gì đấy, hai người quen nhau trong tình huống thế này mà! Thật romantic!

Thu hết bản lĩnh đàn ông tôi quay mặt sang và chuẩn bị một vẻ mặt ngạc-nhiên- khi-gặp-lại để nhìn cô ấy.

Cô ấy biến mất. 14. Ngày 29 tháng 10 năm…

11h15

Tôi dáo dác tìm kiếm chiếc mũ rộng vành của cô ấy và phát hiện nó đã yên vị ở hàng ghế ngồi. Thì ra cô ấy đã có chỗ. Thế là câu chuyện sing-gum đã không thể diễn ra ở đây.

Còn khoảng năm phút nữa là đến bến, ở vị trí của cô ấy, tôi chắc cô ấy sẽ xuống cửa sau. Tôi chỉ việc hướng ra cửa trước là ổn. Nếu đã không thể tạo nên câu chuyện lãng mạn trên xe búyt thì cũng không nên để cô ấy nhìn thấy tôi quá sớm.

Cuối cùng thì xe cũng dừng, tôi cảm giác hình như chân mình đã tê cứng vì đứng quá lâu, chỉ mới ngồi được chừng mười phút không đủ giúp nó trở lại bình thường.

Thóat khỏi chiếc xe đầy hơi người, tôi cố hít thở không khí thiên nhiên mát mẻ ở ngoài, dù là giờ gần trưa nhưng nắng lại hơi yếu, không như trong Sài Gòn. Nếu hỏi điều gì tôi thích nhất ở Hà Nội, có lẽ đó là khí hậu.

Họ nói đây là Bến Đục, và tôi có thể chọn đi thuyền sang chùa hoặc đi bộ qua rừng mơ. Đi bộ à? Chân tôi sẽ rời bỏ tôi nếu tôi ép nó làm việc tiếp tục. Tôi mua vé lên thuyền, dù hai chữ “rừng mơ” cũng khá hấp dẫn với tôi.

Tôi quyết định mua một chiếc mũ lưỡi trai dài để đội khi biết cô ấy sẽ ngồi thuyền. Đến đây thì khách vắng hơn trên xe búyt và chiếc thuyền không lớn nên tôi phải đội mũ xụp để tránh bị nhận diện. Cứ như làm điệp viên vậy.

Đoạn sông Yến Vĩ dẫn vào chùa Hương dài khoảng 3km và sẽ mất gần nửa giờ để đi thuyền. Nắng dịu đi và gió sông lại thổi nhè nhẹ khiến ai cũng thấy dễ chịu. Tôi ngồi ở góc cuối thuyền và ngắm nàng. Vẫn là một nét đẹp cổ tích làm tôi ngẩn ngơ. Tôi thích nhất những sợi tóc bồng bềnh và đôi mắt sâu của cô ấy…Nó như khiến ta cứ đi lạc mãi mà không tìm được lối ra…

Rút cái điện thoại mượn của anh Khoa, tôi trộm hình ảnh nàng vào đấy.

Tôi bắt đầu thấy thích chuyến đi hơn khi ngồi trên chiếc thuyền dài hơn 3m, để tha hồ mà ngắm cảnh sông nước. Tôi đặc biệt dễ bị những dòng sông lôi cuốn, theo nhỏ Hân thì đó là đa sầu đa cảm.

Quả thật cảnh miền Bắc đẹp quyến rũ – kiểu cách hơn miền Nam nhiều. Hoang sơ, bí ẩn trong khi cũng là sông nhưng Đồng bằng Nam Bộ lại quá đơn thuần, gần gũi. Tôi mở máy ảnh, và chụp vài cảnh để khoe với chị Hai và má. Họ cũng chưa từng ra Bắc bao giờ.

Gần 12 giờ, thuyền cập bến.

Không phải ngày rằm và cũng không đúng dịp lễ tết nên khách viếng thăm chùa Hương không quá đông. Điều này là một thuận lợi vì tôi sẽ dễ theo chân cô ấy mà không phải chen chúc trong số người tham quan – cái cảnh mà mỗi năm tôi vẫn phải chịu đựng khi cùng mẹ lên chùa.

Nàng có vẻ khá mệt nhọc với những bậc thang. Nếu mà tôi được cho phép, tôi sẵn sàng cõng nàng lên cho dù có là bao nhiêu bậc đi nữa. Nghĩ đến đây sao thấy tội lỗi với mẹ quá vì hình như chưa lần nào tôi cõng mẹ cả, dù mẹ sẽ cho phép – mà còn hơn thế nữa.

Cô ấy cầm máy ảnh và nhìn quanh, hình như đã đến lúc tôi thôi làm điệp viên và bước ra ánh sáng rồi.

15.Ngày 29 tháng 10 năm…

12 giờ 05

Họ đi theo đôi hoặc theo nhóm nên thật khó để nhờ ai đó chụp giúp tôi tấm hình. Đằng kia có một bác bán nhang đèn, nhưng liệu bác ấy có biết cầm máy chụp không? Sao mà phải khổ sở khi đi du lịch một mình quá!

“Để tớ giúp lần nữa nhé?” – Giọng nam Bắc hơi quen quen đến cùng với một bàn tay chìa ra, tôi ngước lên vén vành nón để nhìn. Nếu tôi không nhớ sai thì đó là người con trai hôm qua đã chụp ảnh dùm tôi trước Nhà Hát Lớn. Chỉ khác là hôm nay anh ta đội nón. Mà với cái câu “giúp lần nữa” đó thì hẳn là anh ta rồi.

Nhưng, sao anh ta cũng ở đây?

Tôi bắt đầu hơi căng thẳng khi cô ấy cứ nhìn tôi nheo mắt mà không nói, không phản ứng gì. Để khỏi bị dồn vào thế bí, tôi chủ động đọat cái máy và nở nụ cười thân thiện, ít ra là để cô ấy không nghĩ tôi là cướp cạn giữa ban ngày.

May phước là cô ấy cũng không la toáng lên hay cau có giật cái camera lại. Cô ấy chỉ nghiêng đầu e dè hỏi tôi – “Anh cũng đi…du lịch à?”

Tôi hỏi thế vì tôi bắt đầu nghĩ những người đi du lịch thường có chung một lộ trình. Như lần ra Nha Trang, đoàn tôi và một đoàn xe khác cứ *ng nhau suốt, khi tham quan, khi ăn uống, cả khi…kẹt xe nữa. Nhưng rồi tôi biết mình hơi ngố khi nghĩ một kẻ đi du lịch lại không xách theo máy ảnh, cẩm nang, hay đại loại là thứ gì đó giống như tôi.

“Không.” – Anh ta cười toe – “Cứ để tớ bấm cho cảnh này rồi tớ sẽ nói cho biết.”

Anh ta khơi dậy trong tôi một cảm giác tò mò, cái bệnh thường niên của con gái. Vì cũng đang cần có một pô ảnh nên tôi cũng đồng ý để anh ta giúp.

“Thật ra thì…” – Anh ta trả cái máy cho tôi ngập ngừng – “Tớ làm Hướng dẫn du lịch dạo”

“Hướng dẫn dạo?” – Tôi phải hỏi lại vì lần đầu tiên tôi nghe đến cụm từ đó. Nó quá mới mẻ với tôi.

Một “nghề nghiệp” vừa được tôi ban hành cách đây 5 phút.

“Như kiểu nghiệp dư ấy mà. Khi khách du lịch không theo tour, thì họ sẽ cần một người hướng dẫn – chụp ảnh giúp họ, chỉ họ nơi nào ăn ngon, bán giá rẻ..v..v…” – Tôi nghĩ mặc dù việc này là do tôi chế ra nhưng nghe cũng không quá vô lý.

“Có nghề như thế ở đây sao?” – Cô ấy có vẻ hơi tin – “Cũng hay chứ.”

“Rất hay.” – Tôi nói chắc chắn – “Thuê tớ nhé?”

Thuê một Hướng dẫn dạo ư? Vụ này nghe cũng ngộ, nhưng nếu nghĩ lại thì khá hữu dụng. Một là tôi không cần phải mò tìm trên bản đồ, ngơ ngơ ngáo ngáo, tìm chỗ ăn Phở khó khăn như ban sáng, hai là có sẵn một người chụp hình cho tôi. Tôi đoán hôm qua chắc anh ta cũng muốn kiếm khách nên đã tiếp cận làm quen tuy nhiên tôi lại quá nhạy cảm, sau câu nói về “đôi cánh thiên thần” của anh ta. Những người làm nghề này thường phải xuất hiện ở những điểm tham quan, có thể đó là lý do chúng tôi gặp lại ở đây. Nếu đã có duyên thế, thì cũng nên tạo điều kiện cho người ta kiếm sống…

Sau khi cân nhắc kỹ, để chắc rằng mình không bị lừa…gạt hết tiền hoặc…bắt cóc, tôi mới hỏi – “Thế bao nhiêu một ngày?”