Chương 4: Tiêu Dao Công Tử 1

Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi nhưng không nói thêm gì, tự mình đứng lên, sau đó làm như không có việc gì phủi phủi bụi bám trên mông.

Lúc ngẩng đầu lên, liếc thấy Nguyệt Hinh Nhu đứng bên cạnh hơi biến sắc thì tự giác cúi đầu xuống.

Nàng vốn nghĩ đôi tay đó ốm yếu như vậy, nếu như đỡ không nổi nàng, chẳng phải là cả hai sẽ cùng nhau té ngã sao. Hơn nữa ngoài A Dạ ra, nàng không thích người khác đụng vào cơ thể mình, cho nên Nguyệt Trì Lạc chỉ do dự một chút rồi vẫn chọn tự mình nhảy xuống, ai ngờ. . . . . .

Một tiếng ai ngờ vẫn chưa nói xong, chợt bên tai thoáng nghe được ở phía sau có tiếng vó ngựa giẫm đạp phá không trung phi đến.

Theo bản năng quay đầu lại, thì thấy hai chiếc xe ngựa lộng lẫy đều sử dụng màu xanh lam cấp tốc phóng qua bỏ lại từng đợt bụi đất bị gió cuốn tung lên, bước chân Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút.

Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy một vị thiếu niên ngồi ở bên trong, thiếu niên đó có diện mạo rất động lòng người. Khuôn mặt tựa như tranh vẽ, rét lạnh như băng tuyết, giống như loại yêu tinh mê hoặc người, đôi mắt hắn hơi khép lại, giữa hai lông mày còn có một nốt Chu Sa tỏa ra như máu, diễm tuyệt y hệt như hoa anh túc. . . . . .

Không hiểu sao, nàng lại nghĩ đến một câu nói —— Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn, sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán người? Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được! (câu này được trích ra từ trong bài hát Khuynh Tẫn Thiên Hạ)

Ngẩng đầu nhìn lần nữa, chỉ có thể thấy được một điểm nho nhỏ bóng dáng màu lam, hai chiếc xe ngựa nọ đã chạy đi về hướng thâm cung, nhưng người vẫn còn quỳ đầy trên mặt đất.

Nhưng mà. . . Nguyệt Trì Lạc lại có điều rối rắm, tại sao người nọ được trực tiếp ngồi xe ngựa đi vào, còn nàng thì phải đi bộ, không công bằng, thật sự không công bằng. . . . . .

Đợi đến khi đoàn người Nguyệt Trì Lạc đi vào Ngự Hoa Viên thì nơi đó đã tới không ít thiếu nữ rồi.

Nhìn những thiếu nữ làm dáng trang điểm lộng lẫy kia, Nguyệt Trì Lạc khẽ thở dài. Tiệc Thiên kim này, theo như suy nghĩ của nàng thì nó cũng không khác gì tuyển tú nữ nha, họa chăng chính là một bữa tiệc tương thân biến thái!

Ở đây giữa những hoa thơm cỏ đẹp, dứt khoát Nguyệt Trì Lạc nhiều lắm cũng chỉ coi như là một cây. . . . . . Cỏ dại!

Tìm một chỗ tương đối gần sát góc khuất ngồi xuống, dư quang khóe mắt liếc nhìn ở phía đối diện không có một bóng người nam tử ngồi, trong lòng lại thở dài nghĩ: Phái nữ một khi đã bị si mê, quả nhiên tuyệt không thua kém với nam tử.

Ai nói con gái cổ đại rụt rè nhút nhát? Lôi kẻ đó ra ngoài đánh chết đi!

Thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bánh ngọt được bày biện trên mặt bàn, Nguyệt Trì Lạc cực kỳ tự nhiên cầm lên một khối bỏ vào trong miệng, rồi sau đó hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, dáng vẻ đang hưởng thụ đó y hệt như con mèo nhỏ lười biếng.