Chương 221: Giang Sơn Như Vẽ Cũng Không Sánh Bằng Nụ Cười Tươi Như Hoa Của Nàng (5)

"Đã làm lòng nàng tổn thương, vậy thì A Lạc, lòng ta sẽ cùng chịu thương tổn với nàng."

Nói xong, chủy thủ chợt lóe sáng, hung hăng cắm vào ngay tim.

Nghe được tiếng cây chủy thủ đâm vào thịt của thân thể, Nguyệt Trì Lạc ngạc nhiên quay đầu lại, tay đang giữ chặt cây chủy thủ thật chói mắt, cứ sáng ngời như thế đâm vào trên ngực Đông Phương Tuyết, máu tươi trong phút chốc như nước chảy ào ào phun ra, nhỏ giọt trên long bào minh hoàng.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không dám tin nhìn vào Đế Vương.

Tay có chút run, đôi mắt chói lọi như ngọc lưu ly co rút lại, Nguyệt Trì Lạc cắn chặt răng, móng tay cắm sâu vào trong thịt, từng chữ từng câu từ trong kẽ răng vặn ra lời nói vô tình: "Đông, Phương, Tuyết. . . .Cho, dù, ngươi, có, lập, tức, chết, ở, đây. . . Cũng, không, liên, quan, gì, đến, ta!"

Lời nói vô tình đó, chính là gằn từng tiếng từ trong miệng nói ra.

Trong nháy mắt, Đông Phương Tuyết kinh ngạc đến nỗi hít vào trong miệng một hơi lạnh.

Như thế này, cũng không thể làm lòng nàng cảm động sao?

A Lạc A Lạc, nàng thật sự chết tâm rồi sao?

Tay trong ống tay áo gắt gao siết nắm thật chặt, có chất lỏng ẩm ướt từ khe hở ngón tay rịn ra, Nguyệt Trì Lạc hít vào một hơi thật sâu, lập tức xoay người đi. Đông Phương Tuyết trầm giọng nói: "Ta sẽ không cho nàng đi, A Lạc, ta tuyệt sẽ không thả nàng đi, tuyệt đối không!"

Đồng tử xinh đẹp đen như mực liếc nhìn Long Khuynh Anh, Long Khuynh Anh lập tức hiểu ý.

Nguyệt Trì Lạc còn đang ngơ ngác vì câu nói đó, nào ngờ, trước mặt mọi người, Long Khuynh Anh một tay cầm thanh đao từ phía sau bổ tới. Hơn nữa, Long Khuynh Anh vốn là vì nhớ đến chuyện nàng làm Đông Phương Tuyết bị thương, vì vậy xuống tay rất nặng, mà Nguyệt Trì Lạc thì lại không có phòng bị, nên ngay lập tức liền hôn mê bất tỉnh.

Thân thể mềm mại suy yếu ngã về phía sau, Đông Phương Tuyết kịp lúc vươn tay ôm lấy nàng.

Xoay người, nhìn về phía ngàn vạn dân chúng, tuyên bố nói: "Đây là thê tử của trẫm, là hoàng hậu duy nhất của nước Đông Phương."

Dân chúng còn đang sững sờ tại chỗ, đến khi hồi phục lại tinh thần thì cổ kiệu của minh hoàng đã biến mất ở ngay cửa hoàng cung.


Dần vào cuối Thu, trước cửa cung điện Lạc Tinh trồng từng mảnh lớn cây Lê Hoa.

Hàng mi run rẩy, cảm giác được sau gáy đau buốt, Nguyệt Trì Lạc chau mày bất an vặn vặn, lúc này có một luồng hơi thở nam tính thanh khiết còn có một đôi tay đang xoa nhẹ sau gáy nàng.

Nguyệt Trì Lạc chợt ‘Á’ một tiếng rồi mở to hai mắt, đập vào mắt chính là vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Tuyết.