Chương 218: Giang Sơn Như Vẽ Cũng Không Bằng Nụ Cười Tươi Như Hoa Của Nàng (2)

Dù là vậy, nhưng động tác dưới tay nàng vẫn không giảm, ngoài miệng cũng không ngừng kêu: "Buông ta ra!"

Đông Phương Tuyết làm sao chịu nghe lời nàng, thấy nàng dùng sức giãy giụa, lại càng ôm lấy nàng thật chặt, cánh tay có lực vòng ngang qua eo nàng, vững vàng giữ chặt nàng trong lòng mình: "A Lạc, nàng bình tĩnh một chút!"

"Bình tĩnh?" Từ trong kẽ răng vặn ra hai chữ, Nguyệt Trì Lạc cười "Khanh khách", tiếng cười trực tiếp xuyên qua lồng ngực Đông Phương Tuyết, hắn có chút kinh hoảng, tiếng cười này khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Nguyệt Trì Lạc từ tốn nói: "Đông Phương Tuyết, thời điểm ngươi nhảy vực có nghĩ tới ta hay không? Lúc ngươi lợi dụng ta có nghĩ tới ta hay không? Rõ ràng ngươi điều tra được ta là đệ tử của Thiên Cơ Các, lại còn cố tình không biết gì tới hỏi ta. Đông Phương Tuyết, khi đó ngươi có nghĩ tới ta chút nào hay không? Lúc ngươi để ta trơ mắt nhìn ngươi chết đi, ngươi có nghĩ tới ta sẽ không thể bình tĩnh hay không?"

Từng câu ép hỏi, hỏi đến Đông Phương Tuyết hoảng hốt lo sợ.

Đôi mắt xinh đẹp nặng nề chìm xuống, thoáng qua một nỗi đau không dễ dàng phát giác, Đông Phương Tuyết vuốt vuốt tóc nàng, thở dài một hơi ôm nàng càng chặt hơn: "A Lạc, về chuyện nhảy vực, là ta lợi dụng nàng, nhưng hãy tin tưởng ta. Trên đời này, người mà ta không mong muốn bị tổn thương nhất chính là nàng. Tra được nàng là đệ tử Thiên Cơ Các, sở dĩ không nói, là hy vọng nàng có thể chủ động nói cho ta biết, nhưng cuối cùng nàng vẫn không tin tưởng ta. A Lạc, chúng ta không cần ngôi vị hoàng đế nữa có được không? A Lạc. . . A Lạc. . . . . ."

Nguyệt Trì Lạc nghe thế, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khổ sở không thôi.

Mới vừa đoạt được ngôi vị hoàng đế, Đông Phương Tuyết, ngươi thật là có thể để xuống không cần sao?

Nhưng giờ phút này, ta lại không còn hơi sức để tin tưởng ngươi nữa.

Nguyệt Trì Lạc gỡ tay hắn ra, cố gắng bức lui hơi nước mờ mịt trong mắt, cười cười: "Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng của ngươi, quá mức rẻ mạt."

Nói ra mấy chữ đó còn kèm theo nghẹn ngào.

Nguyệt Trì Lạc hít một hơi, nhẹ nhàng khép mắt không nhìn hắn nữa.

Sự tin tưởng gì đó, đối với nàng mà nói vốn cũng không dễ dàng.

Một lần đã sai, với nàng cũng chính là bỏ lỡ cả đời.

Sự tin tưởng của nàng, chưa bao giờ biết cho người khác lần thứ hai.