Chương 214: Tân Hoàng Lên Ngôi (3)

Đợi Nguyệt Trì Lạc đi xa, ba người đưa mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ

Qua một lát sau, Long Khuynh Anh mới nhàn nhạt nói một câu: "Đi xem thuốc sắc thế nào rồi."

Lam Hồ gật đầu một cái, cũng đi theo xuống.

Trời đã tối mà Nguyệt Trì Lạc vẫn chưa trở lại, Thập Thất nóng nảy đi tới đi lui ở trong phòng.

Lam Hồ khẽ nhấp hớp trà, liếc mắt nhìn nàng: "Nàng ở mộ viên phía sau phòng." Thường ngày vào giờ này, nàng đều sẽ đi qua mộ viên ở phía sau phòng, cứ thế ngày qua ngày, đã trôi qua nửa năm.

Thập Thất thở dài, hung hăng trợn mắt liếc nhìn nhìn hai người, cao giọng nói: "Các ngươi thương lượng làm sao để nói đi, còn định giấu đến bao lâu, chẳng lẽ thật muốn để đến lúc nàng chết rồi các ngươi mới hài lòng hay sao?" Nói xong, ‘Đùng đùng’ chạy xuống.

Khi Thập Thất chạy đến mộ viên, người con gái đó cũng chính là chủ tử của nàng, trên gương mặt gầy gò mang theo nụ cười bình thản, đang dựa vào trên tảng đá lớn nằm ngủ ở phía trước phần mộ, tay nàng còn vuốt nhẹ hai chữ "Vong phu" khắc trên tượng đá, gió nhẹ thổi tung lên mái tóc đen của nàng, từng sợi phất phơ mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Thập Thất đột nhiên cảm thấy lòng quặn đau rất đau, làm sao có thể đau đến như vậy. . . . .

Nàng từ từ bước tới, bước chân nhẹ không thể tưởng tượng nổi, dựa lưng vào trên tảng đá, nàng khẽ thở dài, lẩm nhẩm nỉ non như đang tự nói một mình: "Tân hoàng đăng cơ, người nên đến xem một chút, có lẽ, tất cả đều sẽ có đáp án, tức giận. . . Dù sao cũng tốt hơn. . . So với thống khổ. . . . . ."

Đến khi Nguyệt Trì Lạc mở to hai mắt thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Thập Thất rời đi.

Có chút đăm chiêu, Nguyệt Trì Lạc sửa sang lại vạt áo mình rồi đi trở về lại lầu các.

Lam Hồ nấu xong thuốc mang đến, lúc nhìn thấy nàng nhếch lên khóe môi cười cười: "Lạc Lạc, uống thuốc đi."

Nguyệt Trì Lạc thẫn thờ vươn tay nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch, mùi vị thuốc so với trước đây có khác hơn một chút, mùi vị nó vô cùng khó ngửi, liếm liếm khóe môi, lông mày tự nhiên nhíu lên: "Đổi thuốc rồi sao?" Chất độc trên người nàng chỉ có thể áp chế, căn bản không có cách chữa trị, nhưng có trị hay không cũng không có gì khác nhau.

"Lúc Thập Thất tới có mang đến cho ngươi chút dược liệu, nàng nói có tác dụng rất lớn đối với ức chế độc tính." Lam Hồ nhận lấy chén, cảm thán nói: "Lạc Lạc, thân thể ngươi hôm nay gầy yếu đến mức này, nên làm thế nào cho phải đây."

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, nhàn nhạt cười cười: "Chết đi ngược lại sẽ thanh tỉnh hơn, dù sao tiếp tục sống nữa cũng chẳng còn ý nghĩa."

Ngay đêm hôm đó, Nguyệt Trì Lạc lên cơn sốt cao, độc tính trong người cũng bắt đầu phát tác.