Chương 207: Sinh Ly Tử Biệt (3)

Đông Phương Tuyết gì cũng không nói, gần như là lập tức xốc lên vạt áo nhắm thẳng về phía vách núi đen.

"A Tuyết! !"

Nguyệt Trì Lạc kinh hoảng gào to một tiếng, thanh âm to lớn khác thường, con ngươi cũng trừng lớn, trong đôi mắt là cố hết sức cầu xin cùng đau thương, nàng ngưng mắt nhìn hắn, nỉ non nói: "A. . . Tuyết. . . . . . Không. . . Được. . . . . . Nhảy. . . . . ."

Trên có trời xanh, dưới có hoàng tuyền.

Ta nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử, nhưng mà, xin ngươi đừng tàn nhẫn bỏ lại mình ta như vậy.

Thấy Đông Phương Tuyết không nói, lòng Nguyệt Trì Lạc nóng như lửa đốt, nức nở nói: "A Tuyết, A Tuyết, đừng tàn nhẫn như vậy, ta tình nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử, nhưng van cầu ngươi, đừng bỏ ta lại một mình."

Nước mắt, ngưng kết thành châu.

Chẳng biết lúc nào, Đông Phương Tuyết đã quay người trở lại đi tới trước mặt Nguyệt Trì Lạc.

Tống Chỉ Thi lạnh lùng nhìn hai người, mũi kiếm tiếp tục dùng lực đâm xuống, lạnh lùng nói: "A Tuyết, đừng có ép ta."

Đông Phương Tuyết cười yếu ớt, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt nhu hòa hắn vươn tay vuốt vuốt tóc nàng, hôn một cái lên khóe môi nàng, bất đắc dĩ thở dài, khẽ nói: "Đồ ngốc!"

"A Tuyết?" Nguyệt Trì Lạc vui mừng nhìn hắn, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, Đông Phương Tuyết cười cười, thế nhưng một giây kế tiếp, vào lúc Nguyệt Trì Lạc chưa kịp phản ứng thì Đông Phương Tuyết đã ra tay như điện điểm huyệt đạo của nàng.

Nguyệt Trì Lạc không thể tin trừng lớn mắt, nước mắt xoành xoạch rơi xuống, A Tuyết điểm huyệt đạo nàng, không thể phủ nhận là hắn đã hiểu rõ nàng, cho nên vào thời khắc này mới có thể điểm huyệt đạo của nàng.

"A Tuyết. . . Đừng. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc mấp máy đôi môi, không tiếng động phun ra mấy chữ.

"A Lạc, ta không thể bỏ mặc để nàng chết được, nhưng A Lạc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải vì ta mà hãy sống chọ thật tốt." Nói xong, Đông Phương Tuyết cười rồi xoay người, áo ngoài y phục trắng tung bay phất phới.

Nguyệt Trì Lạc trơ mắt nhìn, nhìn nam tử một thân áo trắng tôn quý như Thần Tiên, bằng một tư thế tuyệt mỹ hắn thả người nhảy xuống vực sâu vạn trượng không thấy đáy.

Khoảng khắc đó, trời đất như đang xoay tròn.

Khoảng khắc đó, trong mắt Nguyệt Trì Lạc chỉ có một bộ y phục trắng ấy.

Một điểm trắng nhỏ đó, cuối cùng biến mất trong đáy cốc sâu thẳm.

Nàng đau quá, đau đến tê tim nát phổi, như có thứ gì đó đang vỡ vụn trong lồng ngực.