Chương 205: Sinh Ly Tử Biệt (1)

Thế nhưng lại chính là Hoàng đế, chỉ là đáp án này cũng không nằm ngoài dự đoán.

Có điều, ngay cả Tống Chỉ Thi cũng biết mình là người của Thiên Cơ Các, vậy A Tuyết thì sao?

Đúng rồi, hắn nhất định đã biết.

Cho nên ngày đó mới cần thiết hỏi nàng, rốt cuộc có giấu giếm hắn điều gì hay không?

Buồn cười mình còn tự cho là đúng giấu dẹm đi.

Chuyện gì mình cũng không chịu nói cho hắn biết, như vậy, A Tuyết nhất định rất thất vọng sao?

Nhưng mà, không đợi Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ tận tường, người kia, đã từng là sư phụ của Nguyệt Trì Lạc nàng, hung hăng đánh qua một chưởng, Nguyệt Trì Lạc muốn lách người tránh sang một bên dự định đánh trả, nhưng mà nếu một chưởng này đánh ra, người nọ ngay cả thi thể cũng khó có thể bảo tồn.

Thời điểm một chưởng vừa đánh xuống, Nguyệt Trì Lạc lập tức bị đánh bay, máu tươi nhiễm đỏ trên xiêm y.

Ở dưới thân thể của nàng, nở rộ ra từng đóa hoa kiều diễm xoa hoa lóa mắt.

Lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, nàng đâu đến nằm co rút lại ở trên đất.

Nhưng như thế nào cũng không vượt qua nổi sự bi ai ở trong lòng.

Người này đối với nàng, là yêu, là kính, cũng là hận.

Vậy mà hôm nay, nàng trơ mắt nhìn thi thể của hắn bị người khác thao túng trong tay mà không làm gì được.

Nàng phi Tống Chỉ Thi một tiếng, khinh bỉ nói: "Một người chết cũng lấy ra lợi dụng, ngươi không sợ sư phụ ta buổi tối biến thành ác quỷ tới bóp chết ngươi sao." Nói xong, một chút sức lực cũng không còn, hôn mê bất tỉnh.

Tống Chỉ Thi lạnh lùng cười một tiếng, ngũ quan xinh xắn dữ tợn xoắn xuýt lại cùng nhau: "Dẫn người đi."

Nguyệt Trì Lạc lần thứ hai tỉnh lại đã là mấy ngày sau. Văng vẳng ngoài tai là tiếng ầm ĩ long trời lở đất, cảm giác được có thứ gì ẩm ướt ở trên tóc, nàng gian nan mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chình là một hàng ngũ hắc y nhân, cùng với vách núi đen sâu không thấy đáy, Nguyệt Trì Lạc bị trói trên cột gỗ, còn Tống Chỉ Thi đang cầm thanh kiếm để gác ngang trên cổ nàng.

Nhìn thấy thùng nước cách đó không xa, Nguyệt Trì Lạc mới biết, chất dính vừa rồi ở trên tóc mình chính là nước.

Lúc này, cảm thấy không khí có chút ngưng kết, Nguyệt Trì Lạc khó khăn giật giật đầu, mũi kiếm lập tức chọc vào cổ họng, ngay sau đó liền có máu màu tím đen từ cổ trượt xuống.

Tống Chỉ Thi thấy máu tím đen trên cổ nàng, lại lớn tiếng bật cười: "Coi như không giết ngươi, ngươi cũng sống không được mấy ngày."