Chương 145: Hãm Hại Và Phản Kháng (11)

"Thái tử phi nương nương, ngươi muốn chơi thì ta sẽ theo ngươi đến cùng, cái này chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng có thể làm hại được ai? Ta đã sớm nói với ngươi, đắc tội Nguyệt Trì Lạc ta, sẽ là chuyện mà ngươi hối hận nhất đời." Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi, đôi môi trơn bóng phản xạ ra sắc thái mượt mà, không tiếng động nói ra lời này với nàng, sau đó trong mắt nàng là sự chấn động khiếp sợ rồi từ từ ngã xuống bờ sông. . . . . .

Phìch một tiếng, là âm thanh vật nặng rơi xuống nước.

Trong phút chốc, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Ngay sau đó một bóng trắng bay vụt đến, áo bào màu trắng tung bay ở trong gió, bay như mây trôi, oai phong như Kình Long.

Bùm một tiếng, trong nháy mắt bóng trắng đó vọt vào trong hồ nước, chỉ một thoáng cả người biến mất trong nước.

Tống Chỉ Thi trừng lớn mắt phượng, có chút không dám tin nhìn về phía bóng trắng đang bị nước bao phủ.

Đó là, Đông Phương Tuyết!

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo giờ phút này trắng bệch như một xác chết.

Tống Chỉ Thi cắn chặt cánh môi, thân thể hơi run run, trong đôi mắt phượng hơi nước đang dần bốc lên, chỉ chốc lát, một giọt lệ châu trượt xuống gò má, dung mạo như hoa lê đẫm mưa, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

"Muốn đoạt lại sao? Đáng tiếc, đó đã là chuyện ngươi không còn khả năng thực hiện được nữa." Khóe môi Long Khuynh Anh nhếch lên chậm rãi đi tới, nét đẹp quyến rũ tự nhiên mà có, ánh mắt nham hiểm hung ác thản nhiên nâng lên gương mặt của Tống Chỉ Thi.

Tống Chỉ Thi run lên, không hề lên tiếng, hàng mi thon dài rũ xuống che giấu cảm xúc trong mắt.

Áo choàng đỏ tươi ở giữa không trung vẽ ra đường cong hoàn mỹ, Long Khuynh Anh nghiêng nghiêng người, di chuyển ánh mắt đến trước mặt Tống Chỉ Thi, lạnh nhạt thờ ơ hỏi: "Hối hận không?"

"Không!" Tống Chỉ Thi ngước mắt, sắc mặt tái nhợt thản nhiên lắc đầu một cái, mắt phượng ngạo nghễ biểu hiện tràn đầy kiên định: "Ta không hối hận." Chỉ có điều không cam lòng.

"Ha ha, cho dù hối hận, suốt đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng có một chút cơ hội nào đến gần hắn." Long Khuynh Anh liếc nàng một cái, mỉa mai cười ra tiếng.

Đôi môi tái nhợt run run, Tống Chỉ Thi còn muốn nói điều gì, ngay lúc này, Đông Phương Tuyết ôm Nguyệt Trì Lạc đang khép hờ mí mắt bay vọt lên, bọt nước bắn văng khắp nơi, nước hầu như đều từ quanh thân bọn họ đổ trút ra, dưới ánh mặt trời phát ra sắc màu mượt mà như thủy tinh.

Đông Phương Tuyết đặt Nguyệt Trì Lạc ở trên mặt đất, chậm rãi nghiêng mặt sang.