Chương 134: Nạp Tiểu Thiếp Cho Ngươi (9)

Có ai nói cho hắn biết, tiểu thê tử này của hắn, sao lại khó hầu hạ như vậy?

"Nguyệt Trì Lạc, nàng cứ như vậy muốn đem ta dâng đến trong ngực người khác sao?" Giọng nói của Đông Phương Tuyết gần như là vặn từ trong kẽ răng ra.

Nguyệt Trì Lạc mím mím làn môi, đôi mắt như hai vì sao liếc nhìn Đông Phương Tuyết, mở miệng có chút nhàn nhạt châm chọc: "Dâng hay không dâng có quan hệ gì? Coi như bây giờ không có, sau này cũng chưa chắc sẽ không có? Chỉ là vấn đề thời gian, ta hiện tại chỉ đi trước một bước an bài giúp ngươi mà thôi. . . . . ."

"Chẳng lẽ, Lạc nhi là đang. . . Lo sợ. . . . . . ?" Nhíu nhíu mày kiếm, Đông Phương Tuyết nhìn thẳng vào ánh mắt nàng thoáng qua một tia nghi hoặc, tiếp theo chính là mười phần chắc chắn.

Nguyệt Trì Lạc nghẹn họng, lời vốn dĩ định thốt ra lại đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng.

Nàng thật đang lo sợ sao?

Nàng đang lo sợ Đông Phương Tuyết sau này sẽ có những nữ nhân khác sao?

Phải không?

Nếu như không phải, vì sao nàng lại muốn nhân lúc này rút lui rời đi?

Đúng là sai lầm rồi!

Nếu như Đông Phương Tuyết không cự tuyệt hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia, nàng thật sự sẽ rút lui mà đi.

Nhưng giờ phút này, hắn ở tại đây, hắn nói cự tuyệt!

Nguyệt Trì Lạc có chút hoảng hốt, không thể phủ nhận, nàng thật sự có phần sợ hãi.

Sợ Đông Phương Tuyết sẽ cắm rễ ở trong lòng mình, sợ về sau sẽ không thể tách rời Đông Phương Tuyết.

Cho nên giờ phút này mới có thể muốn nhanh chóng rút lui mà đi.

Đông Phương Tuyết nhìn trên mặt nàng lóe lên đủ loại cảm xúc, rũ xuống hàng lông mi vừa dài vừa dầy, trong khoảng thời gian ngắn, trong đôi mắt màu tro lạnh đủ mọi thần sắc phức tạp.

"Ta có gì phải sợ? Tam thê tứ thiếp vốn là bản quyền sáng chế của các ngươi, ta hiện tại chỉ chủ động giúp ngươi nạp hai tiểu thiếp thì có gì sai. Dĩ nhiên, có muốn hay không còn phải tùy ngươi, dù sao. . . Không ai có khả năng ép buộc được Tứ Vương Gia ngươi!" Nguyệt Trì Lạc che giấu đi cảm xúc, tỉnh ngộ hiểu ra bắt đầu phủ nhận.

Đông Phương Tuyết thu lại thần sắc phức tạp trong mắt, ngước mắt nhìn nàng, đôi môi hồng như cánh hoa khẽ nhếch, nhếch mép cười cười dịu dàng, ý cười chiếu thẳng vào mắt nàng: "Lạc nhi, nàng không thích thì sẽ không có, chỉ cần nàng một lòng ở bên cạnh ta, Đông Phương Tuyết ta đời này sẽ chỉ biết có nàng."

Nàng không thích, thì sẽ không có!

Giọng nói nhẹ nhàng thanh đạm, lời nói ra, mỗi một câu đều như thấm thía vào tận đáy lòng Nguyệt Trì Lạc.