Chương121: Thoáng cái đã lên giường với phụ nữ khác (5)
“Thời gian hắn ở lại nhà Nam Cung lâu nhất là hồi mười tám đến hai hai, trong lúc đó khôn biết xảy ra chuyện gì, sau đó hắn lại biến mất ly kỳ một lần nữa. Hiện giờ đã sáu năm từ khi hắn trở lại nhà Nam Cung lần cuối. Có lẽ, đời này trừ hai chị em Nam Cung cũng chỉ có ông bà Nam Cung đã qua đời, biết hắn đi đâu.”
“Dù sao, dùng phương pháp trinh thám cũng không điều tra được.” Lệnh Hồ Ly ở đầu kia nhíu mày, thở dài: “A Lạc, lần này có thể em đã gây phiền phức rồi đấy.”
Tổ chức đặc công ICA hoàn toàn tin vào khoa học, chưa từng nghe từng biết chuyện ly kỳ cổ quái nào cả.
Là một thành viên của ICA, Lệnh Hồ Ly dĩ nhiên sẽ không đần đến mức cho rằng biến mất ly kỳ chỉ mang nghĩa trên mặt chữ!
Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, hờ hững “Ừ” một tiếng, thật ra cô biết Lệnh Hồ Ly có thể điều tra tới mức này đã giỏi lắm rồi.
Suy nghĩ một lát, cô nói với Lệnh Hồ Ly ở đầu kia điện thoại: “Tái Tái. . . . . . Chuyện này cứ để yên đó, đừng điều tra nữa. Em nhớ lần trước anh nói còn một nhiệm vụ chưa giải quyết. Lo nhiệm vụ đó xong đã rồi tính đến chuyện của em cũng không vội, cứ để đó đã.”
“Mẹ nó!”
Nhắc tới nhiệm vụ, Lệnh Hồ Ly không kiềm chế được mà chửi bậy: “Nhiệm vụ lần này một kẻ làm tiền giả ở nước X, tổ chức chưa cho anh bất kỳ tin tức xác thực nào, anh còn phải đích thân ra tay thăm dò, đám hồ ly kia quá đề cao anh rồi!”
Nguyệt Trì Lạc cười cười, nói mỉa mai: “Chẳng lẽ họ nhìn lầm anh?”
“Còn lâu đi. . . . . . Chẳng qua gần đây nhà Lệnh Hồ bởi vì hôn lễ của Dư Nhã Nhã mà ra sức truy sát, khiến cho anh muốn đi cũng chẳng đi nổi. Tiểu A Trì. . . . . . giúp một tay đi. . . . . . . . . . . .”
Câu cuối cùng Lệnh Hồ Ly nói bằng giọng trêu đùa khiến Nguyệt Trì Lạc phì cười.
Lệnh Hồ Ly dằn lại kích động muốn ném điện thoại, thẹn quá hóa giận: “Nguyệt Trì Lạc, em còn cười nữa! Câm miệng cho anh! ! !”
Gắng sức không cười nữa, Nguyệt Trì Lạc sốc lại tinh thần, nhưng khóe miệng vẫn cong lên nụ cười như cũ: “Sao vậy, chưa hủy bỏ hôn lễ sao?”
Như vậy mà Dư Nhã Nhã vẫn kiên trì muốn thành hôn, đúng là cực phẩm!
Nhắc tới chuyện này, Lệnh Hồ Ly thật sự rất buồn bực: “Chuyện này âm ĩ đến tận tai lão già, lão già vốn nghi ngờ thân phận của anh. . .
Chương122: Thoáng cái đã lên giường với phụ nữ khác (6)
Nhắc tới chuyện này, Lệnh Hồ Ly thật sự rất buồn bực: “Chuyện này âm ĩ đến tận tai lão già, lão già vốn nghi ngờ thân phận của anh, lúc này lại càng ra sức ép anh cưới cô ta, anh thật sự không biết cô ta tốt ở đâu mà lão già lại vui như vậy. Cô ta. . . . . . E rằng chết cũng muốn chết dưới danh nghĩa của anh.”
“Sống là người của anh, chết là cũng là ma của anh. Chậc chậc. . . . . . Tái Tái, phải biết thương tiếc người trước mắt, cũng đừng đến lúc mất rồi mới thấy hối hận.”
Đời này có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý bỏ mạng vì bạn, có dễ dàng không?
Lệnh Hồ Ly suy nghĩ một lát, nghĩ đến Dư Nhã Nhã, hàng mày lại mang vẻ phức tạp.
“Anh không có phúc hưởng thụ người đẹp….!”
Giọng nói thấp xuống, hắn cười cười, thật sự bất đắc dĩ.
“Kết hôn rồi sẽ phải có trách nhiệm với đối phương, anh không gánh vác nổi sự nhiệt tình của cô ta và sự trói buộc của hôn nhân.”
Hắn không chịu trách nhiệm nổi với nhiệt huyết của hôn nhân, Dư Nhã Nhã gả cho hắn, với tính tình phong lưu không biết tiết chế của hắn sẽ chỉ làm cô đau lòng mà thôi.
Cho nên, hắn không muốn kết hôn.
Có lẽ, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ gặp được một người khiến hắn cam tâm tình nguyện lao vào hôn nhân, chấp nhận bị trói buộc.
Có lẽ, cả đời này cũng sẽ không có.
Chuyện như vậy, có lẽ còn phải xem duyên phận.
Thích và yêu, cũng chỉ là tình cảm nhất thời, bạn có thể bảo đảm bạn yêu người nào cả đời, nhưng bạn có làm được không? Cam đoan của bạn có thể khống chế lòng của bạn, khống chế tình cảm của bạn không?
A. . . . . . Hắn không dám chắc!
Lúc nói yêu, có lẽ yêu thật, nhưng cũng chỉ kéo dài vài giây, có lẽ nhiều hơn, nhưng nhiều hơn thì có thể đến lúc nào?
Trong thế giới xa hoa đồi trụy, công danh lợi lộc này, chúng ta không phải là không yêu, nhưng người chúng ta yêu nhất luôn là bản thân mình mà thôi.
Trên thế giới này, thật sự không có ai khi mất đi người nào đó liền không sống nổi.
Đối với hắn, tình yêu chỉ là thứ tiêu khiển.
Nghĩ đến cô gái bên đầu kia điện thoại, hắn nhếch miệng cười nhạt, không có yêu, chỉ thinh thích, và một nụ cười hờ hững thuần túy.
“Đúng rồi A Lạc, anh điều tra được, những người từng bị Nam Cung Tĩnh quyến rũ cũng biến mất một cách ly kỳ!”
Biến mất biến mất, lại biến mất!
Nam Cung Dạ đang dung túng, hay coi thường?
Bây giờ hắn đang ở thời cổ đại hay hiện đại?