Chương11: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (11)
Chợt nghĩ tới những bức ảnh cùng với những lời Nam Cung Huyên đã nói, Nguyệt Trì Lạc càng nhíu chặt lông mày, tâm tư rối loạn.
Lúc này, điện thoại trên tay lại run lên.
Nguyệt Trì Lạc tưởng rằng Đông Phương Tuyết gọi tới, khi nhìn lại thì có chút thất vọng bởi vì dãy số này hoàn toàn xa lạ: “Alô, tôi là Nguyệt Trì Lạc. . . . . .”
“. . . . .A Trì.”
Tối đến, cũng rất muộn Nguyệt Trì Lạc mới về tới nhà, còn Đông Phương Tuyết hình như đã về từ sớm rồi.
Đứng ở cửa ra vào đổi giày, tới lui cả một ngày Nguyệt Trì Lạc cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng không còn tâm tình để hỏi Đông Phương Tuyết cái gì nữa, đi vào nhà tắm rửa rồi leo lên giường ngủ luôn.
Vì vậy. . . .
Cô cứ thế không thèm đếm xỉa tới người đàn ông nào đó.
Thấy cô đi vào phòng mà không ngó ngàng gì tới mình, sắc mặt Đông Phương Tuyết đã u ám lại càng nặng nề hơn, muốn lên tiếng nói chuyện nhưng thoáng thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô thì im lặng không nói gì nữa.
Rốt cuộc là, cô đang cố tình mệt mỏi?
Sang ngày hôm sau, lúc Nguyệt Trì Lạc thức dậy thì Đông Phương Tuyết đã đi rồi, lúc bấy giờ Nguyệt Trì Lạc mới nhận ra sự tình có vẻ hơi nghiêm trọng.
Thường ngày dù có thế nào đi nữa, Đông Phương Tuyết cũng sẽ tự mình làm bữa sáng cho cô xong rồi mới đi.
Nhưng hôm nay, hắn chưa nói gì thì đã ra khỏi nhà rồi.
Rõ ràng là, ai đó đang tức giận đây mà.
Hơn nữa còn rất nghiêm trọng!
Nhưng giờ phút này, Nguyệt Trì Lạc không thể quan tâm đến nhiều nữa.
Thay đổi bộ quần áo khác, sau đó đi mua vài thứ này nọ rồi Nguyệt Trì Lạc đón xe đi tới khu nhà riêng ở vùng ngoại thành.
Trên chiếc giường lớn tại bệnh viện có một người đang nằm.
Là một thanh niên tuấn mỹ, hơn nữa còn là một người nếu như chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua cũng khiến cho người ta khó mà phân biệt được rõ ràng giới tính!
Thanh niên tuấn mỹ ấy môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ.
Từng nét trên gương mặt tuấn tú đều nổi trội vượt bậc, sắc sảo như kiệt tác hoàn mỹ nhất được Thượng Đế khắc họa ra!
Sống mũi cao thẳng, sở hữu đôi môi mỏng như cánh hoa Anh Đào.
Giờ phút này, thanh niên tuấn mỹ ấy đang lăn lộn ở trên chiếc giường lớn màu trắng, dáng người gầy gò y hệt như một con tôm đang cuộn tròn mình lại.
Hàng mi dài sắc như cánh bướm bao phủ ở trên mặt, che đi đôi mắt chỉ có sự u ám, nhìn vào thật bình thản, thật vô hại.
Nhưng tư thế ngủ đó không hề có cảm giác an toàn, khiến người nhìn vào cảm thấy có vẻ buồn tẻ, đau khổ đến tận xương tủy. Chương12: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (12)
Bờ môi mỏng tái nhợt ấy hơi mấp máy.
Cho dù đang ngủ cũng không thể che giấu được sự tuyệt mỹ của hai hàng lông mày.
Nhìn vào hắn, thậm chí đều có thể tưởng tượng được một khi hắn mở mắt ra sẽ còn kinh ngạc trước vẻ đẹp đó đến cỡ nào.
Một chàng thiếu niên, là một chàng thiếu niên xinh đẹp, hơn nữa còn là một thanh niên tuấn mỹ có vẻ như yếu đuối nhu nhược.
Có điều dù cho thiếu niên còn nhỏ cỡ nào đi nữa thì đó cũng là đàn ông, ai không biết có lẽ còn tưởng rằng Nguyệt Trì Lạc mình đi nuôi dưỡng trai tơ ấy. ╮(╯▽╰)╭
Đừng nhìn vào nét mặt ngủ vô hại của thanh niên tuấn mỹ ấy, nhưng mà đàn ông như thế. . . . . .
Nguyệt Trì Lạc lắc đầu, chậc chậc. . . . . . . . . . . .
Cô không nuôi nổi!
Không muốn quấy rầy người thanh niên tuấn mỹ đó, Nguyệt Trì Lạc để xuống những thứ mình đã mưa rồi vội vã đi ra.
Mục tiêu kế tiếp chính là người đàn ông nhà cô —— Đông Phương Tuyết!
Nơi cần đi là tập đoàn Lạc Tinh.
Xe dừng ở lối đi bộ đối diện Lạc Tinh Đại Hạ, Nguyệt Trì Lạc còn chưa kịp xuống xe thì đã nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc ở phía trước.
Là chiếc xe mà Đông Phương Tuyết thường hay đi.
Giờ phút này, Đông Phương Tuyết đang sóng vai cùng một cô gái đi ra từ Đại Hạ, thỉnh thoảng hai nguời còn nói gì đó với nhau, cử chỉ rất thân mật.
Nguyệt Trì Lạc nheo mắt lại, người phụ nữ kia, nếu như không nhìn lầm, chính là người phụ nữ trên tờ báo nọ!
Nhìn vẻ mặt, ánh mắt của hai người giờ phút này, hiển nhiên là vô cùng quen thuộc.
Khốn thật!
Không có lửa làm sao có khói!
Đông Phương Tuyết à Đông Phương Tuyết, anh tuyệt đối đừng bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em! !
Khi Nguyệt Trì Lạc sực tỉnh lại thì hai người đã kẻ trước người sau bước lên xe.
Cô vội vã xuống xe muốn chạy đuổi theo, thế nhưng đi còn chưa được hai bước, chiếc xe nọ đã nghênh ngang phóng đi.
Bình tĩnh đứng nhìn phương hướng chiếc xe đã đi xa, đôi lông mày của Nguyệt Trì Lạc càng nhíu chặt hơn.
Cô rõ ràng nhận thấy, tim mình đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Sau đó lại trào dâng lên sự bi ai.
Không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
“Thưa cô, cô vẫn chưa thanh toán tiền xe đấy.” Tài xế taxi cho xe quay đầu lại, ánh mắt khi nhìn cô còn có phần khi dễ.
Vừa rồi xuống xe quá nhanh, không kịp trả tiền vì thế có lẽ tài xế tưởng rằng mình đã gặp phải tay ăn quỵt.
Nguyệt Trì Lạc cười khổ, trước ánh mắt khinh thường của đối phương cô bình tĩnh lấy tiền ra trả cho tài xế.
Thật ra thì cô cũng có xe, chẳng qua là do không thích lái mà thôi, thuê tài xế thì lại thấy không có cần thiết.