Chương101: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (9)
Tầm mắt không hề có gợn sóng của Đông Phương Tuyết lướt qua cô, dừng trước cánh cửa khép hờ, răng môi khẽ mấp máy.
Hắn nhẹ nhàng thốt ra: “A Lạc, em định đứng đó bao lâu nữa? Không muốn vào sao?”
Thật ra Đông Phương Tuyết đã phát hiện ra Nguyệt Trì Lạc tới từ lâu rồi.
Hiếm lắm cô mới tới công ty một lần, vốn dĩ hắn rất vui mừng. Nhưng khi cô tới, nhìn thấy hắn và Nam Cung Tĩnh, lại dừng bước.
Điều này khiến hắn vô cùng chán nản, thậm chí có phần bi thương.
Vì vậy, với ý định dò xét, hắn để Nam Cung Tĩnh kề sát như vậy, nhưng không ngờ rằng Nguyệt Trì Lạc lại nhát gan đến thế, chỉ đứng ngoài cửa, thậm chí còn không có dũng khí tiến vào.
Đông Phương Tuyết thở dài bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngoài cửa.
Mãi lâu sau, thấy Nguyệt Trì Lạc không có bất kỳ động tác gì, hắn híp mắt lại, giọng nói trầm thấp khiến người ta không cảm thấy bất kỳ sức nặng nào: “Đi vào.”
Nguyệt Trì Lạc nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, siết chặt nắm tay, không thể dằn lại nỗi sợ trong lòng.
Đông Phương Tuyết tức giận!
Hơn nữa cực kỳ tức giận!
Và còn tức giận vì cô.
Nguyệt Trì Lạc vô cùng chắc chắn!
Thật ra khi nghe thấy đối thoại về sau giữa Đông Phương Tuyết và Nam Cung Tĩnh, và cả câu nói cuối cùng của Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc cũng đã biết họ không có bất kỳ quan hệ bất thường nào.
Nhưng rốt cuộc Đông Phương Tuyết phát hiện ra cô từ lúc nào?
Có lẽ từ lúc cô mới đến?
Ổn định lại tâm trạng, Nguyệt Trì Lạc nâng khóe miệng lên, mang theo nụ cười tiêu chuẩn, khẽ đẩy cửa ra, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Nếu đã biết Nam Cung Tĩnh không liên quan gì đến cô, hà cớ gì phải tiếp túc nhẫn nhịn làm khó mình?
Giờ phút này người nên khổ sở phải là Nam Cung Tĩnh!
Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc mỉm cười thỏa mãn.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Nam Cung Tĩnh, Nguyệt Trì Lạc mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Nam Cung tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Mắt Nam Cung Tĩnh trầm xuống, sắc mặt hơi kém.
Nguyệt Trì Lạc chỉ cười khẽ, mang theo vẻ khinh thưởng nhẹ nhàng đi qua người cô ta, không thèm nhìn cô ta mà dừng lại trước mặt Đông Phương Tuyết.
Đông Phương Tuyết lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Trì Lạc.
Hình như hận không thể dùng ánh mắt mà lăng trì cô.
Chương102: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (10)
Hình như hận không thể dùng ánh mắt mà lăng trì cô.
Biết hắn đang tức giận, Nguyệt Trì Lạc nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, mỉm cười lấy lòng.
Sau đó, ngoài dự đoán, cô lấy một chiếc cà vạt màu xám từ trong túi ra, vòng tay qua cổ Đông Phương Tuyết, khẽ ngẩng đầu lên, chuyên chú mà nghiêm túc nhìn vào hắn, thành thạo đeo cà vạt cho hắn.
Thân thể Đông Phương Tuyết đứng thẳng tắp, mắt nhìn xuống chóp mũi nhỏ xinh và ánh mắt chuyên chú của Nguyệt Trì Lạc mà lòng hắn dần ấm áp. Tâm trạng vốn buồn bực như thể bầu trời sáng sau cơn mưa, thậm chí còn nhìn thấy cầu vồng sặc sỡ.
Làn môi như thoa son khẽ nhếch lên.
Có phải vợ mình không tốt bằng người khác?
Cho dù không tốt thì sao đây?
Trong lòng hắn, từng dáng điệu của cô, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc giận hoặc dữ, hoặc buồn bã hoặc oán thán, những tâm trạng này đều nảy sinh vì hắn, đều chỉ dành cho hắn, duy chỉ có hắn, chỉ có hắn và cô!
Chỉ cần như vậy, không phải tốt lắm rồi sao?!
Ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc bất giác vô cùng dịu dàng.
Nam Cung Tĩnh thấy vậy mà đau lòng.
Cô siết chặt tay, móng tay sơn màu hồng nhạt găm chặt vào lòng bàn tay, tạo thành những vết hình trăng non.
Cô không cam lòng ….!
Từ trước đến nay, Đông Phương Tuyết là người cô tốn công tốn sức nhất!
Làm sao cô có thể cho phép mình thất bại?
Dù phải trả bất cứ giá nào, cô nhất định phải có được hắn!
Nam Cung Tĩnh cúi đầu, không nhìn cặp vợ chồng rất hài hòa, rất xứng đôi, rất bắt mắt này nữa.
Đeo cà vạt xong, Nguyệt Trì Lạc phủi tay, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Đông Phương Tuyết, thấy rằng cơn giận của hắn đã tiêu tan không ít.
Vì vậy, nụ cười còn mang vẻ hài lòng: “Biết cái này gọi là gì không? Ừm. . . . . . Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (*). A Tuyết, em tới đúng lúc chứ?”
(*) Ví với việc giúp đỡ người khác khi họ đang cần
Nói xong, trừng mắt nhìn Đông Phương Tuyết.
Đôi mắt hệt như ngọc trai đen, mang theo ý cười rạng rỡ, có thể làm lóe mắt tất cả mọi người.
Nhưng trong màu đen sâu không thấy đáy đó. Dưới ánh mặt trời, lại lóe lên ánh sáng u lam, dường như trong màu đen còn có màu u lam nhạt nhòa?
Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.