Chương 37: Chương 73-74

Chương73: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (16)

Dường như đã biết câu trả lời của hắn, cô không giãy dụa, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ cười nhẹ nhàng nhưng còn khó coi hơn khóc.

Thật ra thì bọn họ, ai mà không mệt mỏi?

Dù cô có suy tính thiệt hơn, hay là hắn cũng vô cùng mệt mỏi.

Hai người giày vò lẫn nhau trong tình yêu, đều mệt mỏi!

Trái tim mệt mỏi, mà thân thể cũng mệt mỏi!

“Nguyệt Trì Lạc, em nghe kĩ cho anh . . . . .”

Cánh tay của hắn siết thật chặt, giọng nói kiên nghị như đao, không để cho cô né tránh, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô, từ trong tai truyền vào đáy lòng, đánh trúng trái tim yếu đuối của cô.

“Nguyệt Trì Lạc, cho dù em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, nhưng cả đời này, cho dù có chết, chúng ta cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với nhau!”

Bất kể yêu hay không, mệt hay không.

Cả đời này, Nguyệt Trì Lạc cho dù chết, cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với Đông Phương Tuyết.

Cả đời này, dù họ ở đâu, họ luôn là của nhau.

Cô và hắn bên nhau, và cũng chỉ có thể ở bên hắn!

Cho dù tình yêu không còn mãnh liệt nhưng họ là xương cốt của nhau, là máu của nhau, đã khắc sâu vào xương tủy lẫn nhau, cho dù có chết, cũng chỉ có thể chết chung với nhau.

Không ai có thể chia cắt họ!

“Nguyệt Trì Lạc, em nghe đây, kể cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta.”

Không yêu thì sao?

Chết thì sao?

Không thứ gì có thể chia cắt họ.

Không thứ gì có thể!

“Đông Phương Tuyết, anh . . . . . có yêu em không?”

Ngay cả chết, anh cũng chỉ mong chết cùng em, sao có thể không yêu em!

Sao có thể không yêu?

Hắn ngẩn người, ngay sau đó, cười nhẹ một tiếng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, mắt khép hờ, đôi mắt màu xám đẹp đẽ vô cùng, lộ vẻ yêu thương vô vàn: “Đồ ngốc!”

Hắn không nói yêu, làm sao cô biết?

Hàng mi dày rũ xuống, che giấu vẻ phức tạp trong mắt.

Cô ngẩng đầu, dằn lại cảm xúc trong mắt, để lại vẻ không cam lòng và uất ức.”

Nhìn thẳng vào mắt hắn, cô vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi lại lần nữa:

“Đông Phương Tuyết, anh có yêu em không?”

“Đồ ngốc.” Vẫn cưng chiều như cũ, nụ cười trên môi hắn càng nồng đậm.

Cô lại cảm thấy thất vọng.

Cực kỳ, cực kỳ thất vọng.

Chương74: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (17)

Cô lại cảm thấy thất vọng.

Cực kỳ, cực kỳ thất vọng.

Đông Phương Tuyết, tại sao, có phải anh không muốn nói yêu em?

Tại sao tại sao?

Tại sao?

Cô vô thức cụp mắt, lẩm bẩm một mình: “Anh không yêu em sao…. Anh quả nhiên….. yêu người khác………….”

Hắn quả nhiên không yêu cô!

Nếu yêu, vì sao không muốn nói yêu?

Hắn không yêu cô.

Hắn đã không còn yêu cô!

Trong đầu Nguyệt Trì Lạc, chỉ còn vang vọng câu nói này.

Hắn không yêu cô. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nghĩ tới khả năng này, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau như sắp chết đến nơi.

Cảm giác này khiến cô cảm thấy khó thở, cô hít thở từng hơi, cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược.

Tại sao hắn có thể, tại sao có thể?

Tại sao có thể yêu người khác?

Tại sao có thể?

“Đông Phương Tuyết. . . . . .”

Cô không để móng tay, nhưng lúc này móng tay ngắn ngủn lại đâm sâu vào tay Đông Phương Tuyết.

Đông Phương Tuyết chau mày lại, không để ý đến cơn đau trên tay.

Hắn không thể lý giải hành động của cô.

Hoàn toàn không thể!

“Có phải anh đã yêu người khác rồi không? Anh không còn yêu em nữa rồi, phải không?……….. Phải không?”

Câu hỏi cuối cùng, giọng nói của cô dường như đang khóc.

Đông Phương Tuyết cảm thấy Nguyệt Trì Lạc như vậy rất không bình thường.

Nhưng mà, không bình thường ở đâu thì hắn lại không thể nói ra.

Hắn nhíu mày lại.

Nhìn bộ mặt hoảng hốt luống cuống của cô, hắn cảm thấy không thể giải thích được.

Yêu, chẳng nhẽ nhất định phải nói ra sao?

Sao hắn có thể không yêu cô chứ?

Nếu như hắn không yêu cô, sao có thể dỗ dành cô như vậy?

Hắn là người ích kỷ, nếu không phải bởi vì yêu, ai có thể trói buộc được hắn?

Ai có thể?

“Đồ ngốc, anh sao có thể… không yêu em?”

Ở bên cô, mệt mỏi cũng được, khổ rồi lại thôi, nói cho cùng, cũng chỉ là do hắn tự chuốc lấy.

Bởi vì, hắn bằng lòng!

“Anh yêu em?”

Cô cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khổ sở: “Anh nói anh yêu em? Đông Phương Tuyết. . . . . . Anh thật sự yêu em ư?”