Lý Vân Thông nghe Diệp Tiểu Thiên nói vậy cũng hơi giật mình, sắc mặt cũng thoáng biến. Diệp Tiểu Thiên chằm chằm nhìn thẳng mặt y, nhìn đến rõ cả từng sợi lông tơ rung rinh. Hắn muốn đảm bảo Lý Vân Thông chịu làm việc này vì mình, cho dù y có một tia không tình nguyện, hắn cũng có thể tìm biện pháp khác.
Một mặt là vì hắn không muốn để lại hậu họa, cho nên người làm việc cho hắn phải cam tâm tình nguyện. Mặt khác, hắn cũng không muốn ép buộc. Hắn là đồ giả, sớm muộn gì cũng phải đi, mặc kệ ở đây xảy ra bao nhiêu tai họa cũng chỉ cần phủi mông một cái là xong. Nhưng Lý Vân Thông vẫn còn phải tiếp tục ở lại đây, không thể giống như mình, không kiêng không nể, muốn làm gì thì làm.
Lý Vân Thông chỉ hơi chớp mắt do dự, rồi thoải mái cười rộ lên:
- Từ khi đại nhân nhậm chức tới nay có việc nào là hợp lý hợp pháp đâu? Nhưng, bất kể đại nhân làm gì, cũng đều có thể khiến cho người ta sảng khoái! Mấy tháng nay quả thực Lý mỗ sống còn đáng nhớ hơn cả mấy chục năm qua. Cho nên, đại nhân có gì cần dặn dò cứ dặn đi!
Diệp Tiểu Thiên nghe những lời nói tận đáy lòng này, cười hớn hở, ngoắc ngoắc:
- Ghé tai lại đây...
Hai ngày sau, Tây Giao huyện Hồ.
Một thương đội vội vã rời thị trấn huyện Hồ, cảnh đó gần đây cũng rất thông thường.
Tề Mộc ra đòn sát thủ chặn dịch lộ này, có ý đồ tạo áp lực cho cho quan huyện phủ huyện Hồ, không ngờ một chiêu rút củi dưới đáy nồi của Diệp Tiểu Thiên đã hóa giải dễ dàng.
Diệp Tiểu Thiên rất khéo léo lợi dụng điều kiện ưu thế bản địa của hai tộc Di Miêu. Ở đây, nhân khẩu của bọn họ chiếm tuyệt đại đa số, năm rộng tháng dài, cũng không phải tất cả đều sống trong núi sâu, chắc chắn sẽ có một vài người trẻ tuổi ra ngoài, dần dần hòa với cuộc sống của người Hán.
Cho nên, trong số những người kiếm sống trên dịch lộ cũng có không ít người thuộc hai tộc Di Miêu. Lý Bá Hạo và Cao Nhai giương cao cờ hiệu của một vài tù trưởng, đương nhiên không đánh mà thắng, chiêu an được bọn họ. Những người này chiếm được một phần ba dịch lộ huyện Hồ, thoáng cái đã ổn định cục diện.
Vì ba chiêu liên tiếp của Diệp Tiểu Thiên, uy vọng của Tề Mộc rơi xuống tận đáy cốc, gần đây đế quốc Tề thị vẫn dựa vào bá quyền áp chế cũng nhanh chóng sụp đổ. Lại thêm cái tội danh giết người Diệp Tiểu Thiên thêu dệt cho khiến y chỉ có đường chui xuống đất, dịch lộ của huyện Hồ lại càng như rắn mất đầu.
Lúc này, Vương Chủ bộ bắt đầu ra mặt. Y chính thức thay mặt cho quan lại địa phương mời La Đại Hanh là đại diện giới kinh doanh, Lý Bá Hạo và Cao Nhai với tư cách là đối tác quan trọng của Đại Hanh, ra mặt tiếp nhận thế lực của Tề Mộc. Tới nước này, một phần thủ hạ của Tề Mộc đành quay đầu quy phục, ai không chịu quy thuận đều bị bọn họ dùng thủ đoạn cứng rắn nhanh chóng dọn dẹp, hoàn toàn tiếp nhận sự nghiệp kinh doanh trên lộ trạm của Tề Mộc.
Nhờ vậy, người có quyền dùng quyền, người có tiền dùng tiền, người có mối quan hệ dùng mối quan hệ, con đường núi huyện Hồ rất nhanh chóng được thông xe, rất nhiều thương nhân mắc kẹt tại đây có thể rời đi. Trong vòng mấy ngày, thường xuyên có thể thấy cảnh đội ngũ rồng rắn nối đuôi nhau.
Thủ lĩnh thương đội này họ Phiền, Phiền chưởng quỹ nhìn sắc mặt Tề Mộc ngồi bên cạnh vô cùng căng thẳng bèn an ủi:
- Tề đại ca, huynh yên tâm đi, một huyện Hồ nho nhỏ có thể lớn bao nhiêu? Tay bọn họ cũng không duỗi xa được như vậy đâu.
Tề Mộc lo lắng như vậy là đúng. Diệp Tiểu Thiên đường hoàng rút hết tuần bộ ở bốn thành, lại lén phái rất nhiều bộ khoái mặc thường phục lượn lờ trong các thị trấn xung quanh. Hắn biết rõ, nếu Tề Mộc muốn ra khỏi thành nhất định sẽ có nhiều biện pháp, dứt khoát không ngồi chờ vô ích, mà đổi thành kế sách tuần thú.
Nhưng Tề Mộc đã kinh doanh ở huyện Hồ nhiều năm. Tuy bị Diệp Tiểu Thiên bức tới phải chui xuống đất nhưng trong tay vẫn có thế lực ngầm cực lớn, chẳng bao lâu sau y đã biết rõ mục đích của hắn, bèn lập kế hoạch chặt chẽ để trốn đi.
Diệp Tiểu Thiên lại bày phòng tuyến ở huyện Hồ, gần như sắp một cái bẫy dành cho y.
Tề Mộc nói:
- Cẩn thận sẽ không gây ra họa lớn! Mấy hôm nay ta đã nhiều lần nghĩ lại, rơi vào tình cảnh này, đương nhiên là vì cái tên điên kia chơi chiêu không theo đường lối nào hết, đánh cho ta trở tay không kịp. Cũng vì mấy năm nay ta thuận buồm xuôi gió việc gì cũng như ý nên không còn giữ được sự cẩn thận như năm đó nữa.
Y chầm chậm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nặng nề nói tiếp:
- Hắn biết rõ, ta rời đi chỉ là tạm thời, tới khi ta chuẩn bị tốt sẽ ngóc đầu quay lại. Cho nên, bốn đường đông tây nam bắc, ta sẽ không chọn hướng bắc, men theo đường núi dài dằng dặc mà vào Trung Nguyên chẳng có ích gì với ta. Cũng vì nguyên nhân đó, ta cũng sẽ không cần cân nhắc chọn lựa hướng đông, nên chỉ có thể đi theo hướng nam hoặc tây. Hướng nam là đường núi. Đường núi đã bị Vương Chủ bộ khống chế, y sẽ không cho phép ta rời đi, cho nên gần đây kiểm tra rất nghiêm, lựa chọn duy nhất của chúng ta cũng chỉ có hướng tây. Hướng tây có thể tới Thủy Tây, nha môn Bố Chính Ti ở đó, mấy vị đại thổ ty cũng ở đó. Ta chỉ cần tới đó tìm được một đại nhân vật làm chỗ dựa, một huyện Hồ nho nhỏ chẳng còn ai dám động đến ta.
- Những điều này, ta hiểu, đương nhiên thằng điên Điển sử kia cũng đoán được, cho nên nhất định sẽ sắp đặt chốt kiểm tra tập trung nhất ở hướng tây. Cho nên, mặc dù chúng ta đã ra khỏi được vòng vây cũng phải liên tục cẩn thận đề phòng. Người này thường có hành động khác người, ta đã lĩnh giáo qua không phải chỉ một lần.
Thái chưởng quỹ gật đầu:
- Đại ca yên tâm, đi thêm ba dặm nữa là đến khe núi, chúng ta đổi trang phục, đoàn xe rẽ vào đường núi. Mấy người chúng ta giả trang thành người Di, theo đường nhỏ mà đi, tới Đồng Nhân lại đổi xe ngựa đi tới Thủy Tây.
Bên dưới vách núi có một rừng cây, một sơn dân đang ngồi trên cành cây vung đao chặt. Thái chưởng quỹ lạnh lẽo nhìn gã một cái, thấy khuôn mặt bị gió thổi đến mức thô ráp cùng động tác đốn củi thành thạo liền thu lại ánh mắt nhạy cảm.
Nhưng bọn họ vừa đi qua không lâu, sơn dân nọ liền móc một cây tiêu trúc từ trong lồng ngực, bạnh quai hàm thổi lớn. Lạ một điều, rõ là gã đã dồn hết sức đến mức đỏ bừng mặt mũi mà không phát ra tiếng nào. Ở huyện Hồ chẳng có mấy nơi là bình địa, số lượng sơn cốc có giới hạn đều bị dân cư thị trấn và ngoại ô chiếm dụng, ở giữa chỉ có một chút đồng áng trồng mấy thứ rau dưa linh tinh, phần lớn nông dân đều ở trên rẫy, mở ruộng bậc thang dọc theo sườn núi.
Trên ruộng bậc thang, ba người nông dân đội nón vành lá trúc xắn ông quần đang cuốc đất. Một người da đen thoạt nhìn giống như một chàng thanh niên mới lớn, chính là Diệp Tiểu Thiên cải trang. Hai người trái phải là Lý Vân Thông và Tô Tuần Thiên, cả hai đều mặc đồ nông dân, cùng làm việc với Diệp Tiểu Thiên. Nhìn ba người thật giống một người cha dẫn theo hai đứa con trai, một cảnh tượng canh điền rất tầm thường.
Lý Vân Thông hắng giọng một cái:
- Đại nhân, ngài cuốc phải mầm cây rồi.
Diệp Tiểu Thiên hơi đỏ mặt, may sao trên mặt đầy tro than, đủ đen, không lộ đỏ:
- A! Cái này... thôi sau này đền cho nhà họ ít tiền đi, chăm sóc ruộng đồng cũng không dễ dàng.
Lý Vân Thông quay sang nói với Tô Tuần Thiên:
- Tô Ban đầu, cỏ phải cuốc, không phải bào. Ngươi làm vậy là bào rồi, muốn phá nát đất đai họ thành cái gì đây.
Tô Tuần Thiên dừng tay ngượng ngùng:
- Khụ, không ngờ trồng trọt cũng rắc rối như thế.
Xa xa, đột nhiên một tiểu đồng vội vàng xua dê lên núi rồi chạy lại, quơ quơ nắm tay nhỏ hô lên với bọn họ:
- Chính chủ đến rồi!
Tô Tuần Thiên và Lý Vân Thông lập tức khẩn trương. Tô Tuần Thiên nói:
- Đại nhân, y vừa đến chúng ta sẽ hạ thủ luôn chứ?
- Không vội, xem mặt ta mà làm việc
Tô Tuần Thiên nhìn sang khuôn mặt đen thui của hắn mà hỏi:
- Đại nhân nói chờ tới khi trời tối mới ra tay sao?
Hắn trợn trừng đến trắng mắt, vì mặt bôi than đen nên mắt lại càng trắng:
- Ngươi còn nói lảm nhảm được, xem ra không lo lắng chút nào nhỉ.
Tô Tuần Thiên nhếch miệng cười:
- Hiện giờ Tề Mộc chỉ là một con chó chạy loạn, có gì mà phải sợ?
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu:
- Rắn chết vẫn còn nọc, cẩn thận vẫn hơn.
Diệp Tiểu Thiên thực sự không đủ người để giám thị Tề Mộc, dù hắn đã rút người ở khắp bốn cửa thành, để bọn họ đổi thường phục tản ra những con đường quan trọng bên ngoài thành.
Hắn lại khống chế được Lý Bá Hạo và Cao Nhai, chẳng khác nào nắm giữ hai tộc người lớn nhất ở đây. Giống như ở một vài vùng quê hẻo lánh ở Trung Nguyên, chỉ cần một gia đình nào đó có gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ lan ra khắp thôn. Chỉ cần có thể khống chế được khoảng bảy phần tộc dân hai tộc Di, Mầm, Diệp Tiểu Thiên cũng biến thành Quan Âm Bồ tát ngàn mắt ngàn tay rồi, Tề Mộc đừng có mơ lẩn trốn khỏi mắt hắn.
Nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ đến việc sử dụng sức mạnh này, bọn họ xưa nay cũng không có hành động phối hợp nào với quan phủ. Cho nên, mặc dù biết hai vị thiếu tù trưởng Lý Bá Hạo và Cao Nhai cùng với La Đại Hanh đã hợp thành một phe ba người lo việc vận chuyển của huyện Hồ, Tề Mộc vẫn cho rằng ba thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh này vẫn đang bận rộn kiếm tiền trên dịch trạm, không ngờ Diệp Tiểu Thiên đã rèn bọn họ phải cúi đầu cụp tai.
Trồng trọt đấy, đốn củi đấy, chăn thả đấy, thậm chí là lão phụ nhân, tiểu tức phụ cưỡi lừa đi thăm người thân trên đường, đều là tai mắt của Diệp Tiểu Thiên. Bọn họ có phương thức truyền tin chỉ người sống trên núi mới biết. Dưới thiên la địa võng như vậy, Tề Mộc sao có thể trốn?
Phía trước đã đến sơn khẩu, có một con đường dẫn vào khe núi, ngã ba bên trái, qua góc núi một chút là một con đường hẹp quanh co, bên phải là một đoạn núi dốc thoải. Thái chưởng quỹ nói:
- Tề đại ca, chúng ta đã đến nơi!
Gã cho người ghìm chặt cương ngựa, lấy ra một cái túi lớn từ bên trong xe. Tề Mộc cũng nhảy khỏi xe, mấy thị vệ thiếp thân nhanh chóng vây tới, mở bao, bên trong là mấy bộ trang phục người Di màu xanh đen, có cả khăn đen trùm đầu, cả khuyên tai vàng đỏ đúng kiểu người Di thích.
Tề Mộc lập tức cởi áo nới dây lưng, thay trang phục ngay tại chỗ. Mấy hộ vệ cũng lần lượt mặc đồ vào. Thái chưởng quỹ không mặc vội mà giúp Tề Mộc thay đồ trước.
Gã trùm khăn nhọn lên đầu Tề Mộc, lại đeo chuỗi hạt vàng đỏ lên, cẩn thận sửa soạn xong, gã cười:
- Chà chà, Tề đại ca cải trang như vậy thật giống một nam nhân người Di uy vũ hùng tráng.
Tề Mộc được khen toét miệng cười, nhưng nếp nhăn vừa mới được nụ cười tách ra lại đông cứng lại trên khuôn mặt lão, ánh mắt lão trở nên hoảng sợ. Chính là tên Điển sử điên âm hồn bất tán kia lại bất ngờ xuất hiện!
Trong khe núi, Diệp Tiểu Thiên chắp hai tay thản nhiên bước lại. Lý Vân Thông, Tô Tuần Thiên hằm hằm đi theo sát, đằng sau là hơn mười bộ khoái tay cầm bội đao, sau cùng là một đoàn dân tráng mặt mày đen thui tay cầm gậy trúc. Con đường phía trước đã tuyệt!  Trước Sau