Chương 110: Thiên hạ đệ nhất tường

Nghe một hồi, Diệp Tiểu Thiên đã hiểu được câu chuyện. Tiết phụ dáng người thon gầy gầy bắt đầu cuống lên không nói được gì, chỉ đỏ bừng mặt mũi. Tiết mẫu cũng có vẻ là lão phụ nhân hiền lành, bị hàng xóm chửi bới um sùm cũng không làm thế nào được.

Mụ hàng xóm tóm lấy vạt áo Tiết mẫu:

- Lão nương từ Miêu trại tới Tam Lý Trang của các ngươi ở cũng đã gần bốn chục năm. Bà đi hỏi khắp bốn phương tám hướng xem thử lão nương là nữ nhân dễ bị bắt nạt vậy sao?

Tiết mẫu cố giằng lấy vạt áo, yếu ớt giải thích:

- Tha đại nương, nhà ta chỉ xây tường...

- Xây tường? Xây tường mà cần cao như vậy sao? Nhà bà sợ bị cướp à? Nhà bà ở ngay đầu gió nhà ta, lại là hướng đông, đầu tường nhà bà chắn sáng nhà ta, cũng là chắn phong thủy nhà ta. Nhà ta làm ăn buôn bán, không phải bà đang muốn hại chúng ta sao?

Dân chúng xung quanh biết nữ nhân này ghê gớm đanh đá nên cũng chẳng ai khuyên giải, Diệp Tiểu Thiên lách ra từ trong đám người, kéo cánh tay đang vung lên của bà ta lại, cười tươi như hoa:

- Đại nương, bà nói vậy không hợp lý rồi. Tường nhà người ta là tường bao, cao thấp dày mỏng thế nào, không phải là do họ quyết định sao...

- Cái gì mà do họ quyết định? Nhà bà ta ở cạnh nhà ta, tường bao thế này không hợp ý nhà ta, ta không cho làm đấy!

Bà ta quay phắt sang nói như phun mưa vào mặt Diệp Tiểu Thiên. Hắn vuốt mặt, lại nhẹ nhàng:

- Người ta muốn xây tường bao cao hơn một chút, thì có thể cao được tới đâu? Thực ra cũng chẳng có gì không được hết, tránh việc người hai nhà đi ra đi vào đều chạm mặt, lại bất tiện...

- Ngươi câm miệng!

Nước miếng bà ta văng tung tóe:

- Con mẹ nhà ai không biết thắt chặt lưng quần để đẻ ra ngươi hả? Ngươi là ai? Chuyện hai nhà chúng ta ảnh hưởng gì tới ngươi? Lại còn lo bất tiện...

Bà ta vỗ mạnh vào ngực mình thùm thụp, lại gào lên:

- Lão nương đi đâu, ngồi đâu, cũng chưa từng làm chuyện không ra giống người, cũng không có việc gì cần phải che che giấu giấu. Hay ngươi là gã đàn ông ả ta nuôi hả? Muốn ra mặt cho ả hả? Á à, xây cao tường bao lên là để cho các ngươi tiện làm cái việc không ra giống người kia chứ gì?

Diệp Tiểu Thiên tự nhận mình là kẻ không biết xấu hổ, nhưng cũng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ tới mức đó. Đại nương nhà người ta chừng đó tuổi, lại còn là mẹ vợ mình, vậy mà người đàn bà này nói bậy bạ cái gì đây? Đối với người đàn bà chanh chua như vậy, xưa nay hắn chưa từng coi là nữ nhân để mà dùng lễ, chỉ muốn tặng cho ả một bạt tai. Nhưng... Tâm động thủ động, bả vai Diệp Tiểu Thiên hơi nâng lên... Chậm đã!

Hắn thấy đằng sau ả đàn bà kia là ba đứa con trai, bốn đứa con gái, sắc mặt cả đám đều không hiền lành gì. Ba người con trai thân thể cường tráng, ba người con gái đeo trang sức trên đầu có hơi... Trang sức kia hơi giống với người Miêu. Hắn chợt nhớ ra, phụ nhân này đã nói năm đó từ Miêu trại đến thôn này, rõ ràng nhà họ cũng không phải thuần túy là người Hán, cũng không phải hoàn toàn là người Miêu.

Dù sao thì nhất định bọn họ cũng có quan hệ với Miêu gia, có chút huyết thống của người sống trên núi, tính tình hơi thô bạo.

Vốn muốn thể hiện một chút trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân tương lai, nhưng thế nào cũng bị người ta đánh cho bầm dập, lại còn xấu hổ. Khi đó, không những không lấy lòng được nhạc phụ nhạc mẫu, ngược lại còn bị bọn họ coi thường. Nghĩ vậy, hắn lập tức buông hai tay xuống.

Nhưng phụ nhân kia đã kịp nhìn thấy, cười lạnh hỏi lại:

- Sao? Ngươi còn muốn đánh người sao? Ngươi thử động một ngón tay thử xem lão nương có sợ ngươi ra tay không?

Diệp Tiểu Thiên cố gắng lần cuối:

- Đại nương...

Bà ta vung mạnh tay lên, suýt nữa quai trúng mặt hắn:

- Đại nương cái gì? Ai là đại nương của ngươi? Đừng có lôi kéo lấy lòng ta.

Thủy Vũ thực sự không nhịn được nữa, tiến lên khuyên:

- Vị đại nương này...

Tiết mẫu thấy con gái, thất thanh hỏi:

- Vũ nhi, sao con lại quay lại?

Tiết phụ thấy con gái cũng giật bắn mình.

Người đàn bà đanh đá kia thấy lại có người bước ra khuyên bảo, không nhịn được khẽ mạnh tay một cái, “soạt” một tiếng, kéo rách ống tay áo của Tiết Thủy Vũ, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết. Nàng kêu lên một tiếng, vội dùng tay kia che lại.

Ả đàn bà kia cười nhạo:

- Ôi, da mềm thịt ấm đây rồi, thực là giống người bán thịt mà. Ngươi phải nuôi thêm vài gã đàn ông hát đệm nữa mới có thể khiêu chiến với lão nương. Nếu không...

Thấy ả nói chuyện thật quá vô liêm sỉ, lại dám ô nhục Tiết Thủy Vũ, Diệp Tiểu Thiên nổi giận bước lên, đang định mặc kệ tất cả cứ dạy dỗ ả một bài học đã, đột nhiên đám người đứng bên ngoài loạn lên tưng bừng, có người thấp giọng nhắc:

- Ôi ôi ôi, Bảo chính tới rồi!

Mọi người nhao nhao quay đầu lại, lại có người nói:

- Bảo chính này là thế nào nhỉ? Bảo chính bình thường vẫn hai mắt nhìn trời, lần đầu thấy một người khép nép như y đấy.

Diệp Tiểu Thiên cũng quay lại nhìn, chỉ thoáng qua, ánh mắt của hắn không thể rút lại được nữa.

Trên đường thôn, một đoàn người đang đi về hướng này, nhưng hắn không nhận ra được vị bảo chính mà mấy thôn dân này nói là ai. Bởi vì nhóm người kia gần như tất cả đều cúi đầu khom lưng, làm sao phân biệt nổi?

Những người này vây quanh một nữ nhân cả người lấp lánh đeo đầy trang sức bạc của người Miêu, y phục chỉnh tề, xinh đẹp hơn người.

Nàng chắp hai tay sau lưng ưỡn ngực ngẩng đầu đi giữa một đám nam nhân cúi đầu khom lưng, khá giống một tiểu công chúa kiêu ngạo.

Thấy đoàn người này, ả đàn bà điêu ngoa kia không nói được gì nữa.

Tuy bảo chính chỉ là một chức quan nhỏ đến không thể nhỏ hơn, thấp tới không phẩm không giai, nhưng ở trong thôn, đây chính là Thổ Hoàng dế. Mà Thổ Hoàng đế lại đang cúi đầu khom lưng với một thiếu nữ Miêu gia, hẳn thân phận Miêu nữ này rất cao quý.

Người đàn bà kia vốn xuất thân từ Miêu trại, đẳng cấp tộc Miêu rất nghiêm khắc, cực kỳ kính sự người bề trên, lúc này nào dám làm càn nữa, chỉ sợ khiến cho quý nhân mất hứng thì không biết làm thế nào.

Diệp Tiêu Thiên thấy nữ nhân người Miêu kia, hai mắt sáng rực: “Thánh nhân nói rất hay, người dùng trí thì trị người, người dùng lực bị người trị. Đến lúc dùng trí rồi”.

Hắn lập tức buông ống tay áo xuống, sửa sang lại y quan, bước nhanh tới đón cô nương xinh đẹp kia:

- Ngưng Nhi cô nương.

Triển Ngưng Nhi đang định lên núi, đột nhiên thấy Diệp Tiểu Thiên, ngây người ra:

- Người này sao lại cũng ở đây? Quả là âm hồn bất tán quá đi!

Triển Ngưng Nhi còn chưa gặp được biểu ca An Nam Thiên của mình.

Sau khi tới Đồng Nhân, biểu ca của nàng biết nàng đã vào núi, vốn định cũng lập tức lên núi, không ở lại Đồng Nhân nữa. Nhưng lại có một buổi đại thọ của một vị trưởng bối Trương gia, với tư cách là con trai trưởng của An gia, nếu không đến thì thôi, nhưng nếu đã đến đồng nhân thì y cũng phải đi mừng thọ, tránh cho sau này có ai biết lại nói này nói nọ, nên vẫn phải tới thọ yến.

Triển Ngưng Nhi nghe nói biểu ca đã đến, trong núi lại không còn quá nhiều chuyện nữa, bèn quay ra, ai ngờ tới tiệc An Nam Thiên lại gặp được mấy tên hồ bằng cẩu hữu, kế hoạch lên núi lại gác lại lần nữa, không biết mấy người bọn họ lại chạy tới đâu phong lưu rồi. Triển Ngưng Nhi lại mừng hụt. Ở Đồng Nhân, nàng không có bằng hữu gì nên lại định quay về núi, kết quả gặp Diệp Tiểu Thiên ở đây. Nàng cũng hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra với hắn ở huyện Hồ sau khi mình đi.

Triển Ngưng Nhi ngạc nhiên hỏi:

- Ngải Điển sử, sao lại ở đây?

- Ối! Đừng gọi Ngải Điển sử gì, những gì ta nói hồi trước ở Nguyệt uyển có tới ba phần là giả đấy, nhưng cũng có bảy phần là thật. Thực ra đúng là ta đưa theo người nhà đi tìm thân, chỉ là khi đi qua huyện Hồ, được người nhờ vả, để tra một vụ án đã bị cưỡng ép làm quan một thời gian. Ngươi không nghĩ xem, nếu ta làm quan thật, thì đêm đó xuất hiện ở Nguyệt uyển làm gì?

Nàng bĩu môi:

- Cái đó ai mà biết được? Có lẽ ngươi cũng giống với biểu ca ta, lại có vài sở thích quái dị.

- Biểu ca ngươi?

Hắn chợt nhớ ra nụ cười tà mị của An Nam Thiên, cả người nổi da gà, vội vàng nói:

- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Tóm lại là, hiện giờ ta chỉ là một người dân thường. Ngươi xem, không phải nương tử và khuê nữ của ta đều ở kia sao? Triển tiểu thư, ngươi đại nhân đại lượng, ngươi cứ cho ta là kẻ điên đi, sao lại không chịu bỏ qua, theo ta đến tận đây?

Nàng vừa bực vừa buồn cười hỏi lại:

- Ta đuổi theo ngươi tới đây? Cho xin đi! Ta còn đang muốn hỏi ngươi theo ta tới đây làm gì?

Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng thở ra, cười đáp:

- Thì ra là có chút hiểu lầm, ta còn tưởng cô nương vì ta...

- Thối! Ngươi có thể đừng thối đến thế không?

Diệp Tiểu Thiên cười ha hả, lùi lại bên đường, chắp tay nói:

- Dạ dạ dạ, tại hạ cũng chỉ là một cọng lông thôi. Vậy Diệp mỗ không quấy rầy nữa, cô nương, cáo từ!

Triển Ngưng Nhi trợn trắng mắt không còn chút máu, dẫn đoàn người đi theo nghênh ngang rời đi. Diệp Tiểu Thiên nhìn theo rất thân thiết hô to:

- Lần sau gặp lại mời ngươi uống rượu nhé!

- Sao cái người này luôn khó hiểu thế nhỉ!

Nàng thầm nghĩ.

Đám người đứng trước cửa nhà họ Tiết cách xa hai người bọn họ nên không nghe được đoạn đối đáp này. Họ chỉ thấy nam nhân này tươi cười đến trước mặt nữ nhân rõ ràng vô cùng cao quý bất phàm kia, hai người nói nói cười cười một hồi, lại nghe câu hắn cao giọng chào khi lại gần “Ngưng Nhi cô nương”, cuối cùng lại hẹn nàng uống rượu.

Người đàn bà chanh chua kia tái mặt, nhất là khi thấy hắn nói chuyện với quý nữ kia còn chỉ chỉ về phía này vài cái, giống như đang cáo trạng, nỗi sợ hãi càng thêm đậm.

Diệp Tiểu Thiên thầm bật cười, ngẩng đầu ưỡn ngực quay lại. Ả đàn bà kia chạm phải ánh mắt của hắn lập tức chột dạ tránh đi, không dám nhìn thẳng. Hắn lại vung tay quay sang đám thợ thuyền:

- Còn nhìn cái gì nữa? Cầm tiền công mà không làm sao? Xây tường!

Ả đàn bà kia mặt mũi đỏ bừng, cứ như vậy mà quay về thì thực là mất mặt, nhưng nếu không đi, ả cũng không dám đối nghịch với nhân vật thông thiên như thế, đâm ra cứ đứng im tại chỗ.

Nam nhân của mụ chỉ buôn bán nhỏ lẻ, có chút tiền dư dả, tự cho mình cũng có chút thân phận trong thôn, chuyện vừa rồi cũng không ra mặt.

Lúc nãy thấy bà nương nhà mình khóc lóc om sòm, thấy không ổn, lão mới vội vàng xuất hiện ở cửa sân, sa sầm mặt:

- Hàng xóm láng giềng phải sống chung hòa thuận. Người ta xây thêm tường, bà đứng xem cái gì? Về nhà!

Có bậc thang, mụ ta vội vàng dẫn theo ba con trai bốn con gái lót tót đi theo nam nhân về nhà.

Lúc này Tiết phụ và Tiết mẫu đang bận hỏi han con gái. Chuyện mấy năm qua thế nào, trên đường quay về Đồng Nhân ra sao năm ba câu chẳng nói hết, họ quên luôn cả đám thợ thuyền. Đội thợ cũng không rõ lắm thân phận của Diệp Tiểu Thiên, còn tưởng rằng hắn là cô gia nhà họ Tiết, mà ngay cả Diệp Tiểu Thiên cũng thực sự coi mình là con rể nhà họ Tiết rồi.

Nghe hắn nói vậy, đội thợ kia vội vàng hỏi:

- Ông chủ, tường này xây cao bao nhiêu?

Diệp Tiểu Thiên hăng hái hạ lệnh:

- Cao hai trượng!

Một học đồ líu lưỡi:

- Ông chủ, đây chỉ là tường viện, không phải tường thành.

Hắn cười lạnh:

- Có người thất lễ nói rằng nhà ta ngăn cản phong thủy nhà họ sao? Ta cứ muốn xây tường thành đấy! Xây cao lên! Có thể cao được bao nhiêu thì cao bấy nhiêu!

Tiết Thủy Vũ rơi nước mắt tâm sự cùng cha mẹ, nói đến cái chết của tiểu thư, Tiết mẫu cũng không nhịn được mà rơi lệ. Nói tới chuyện mấy năm qua nàng sống gian khổ thế nào, Tiết phụ thổn thức khôn nguôi.

Nói đến cực khổ dọc đường đi, song thân phụ mẫu vô cùng lo lắng.

Những người thợ kia đâu có chủ ý gì, con rể nhà chủ bảo xây thì xây.

Bọn họ cũng đoán chừng đây là Tiết gia muốn trêu tức nhà hàng xóm, nên cũng rất dụng tâm. Vì vậy, tường bao Tiết gia xây lên, trong thiên hạ, ngoài Tiết gia, không một nhà nào xây tường viện nhà mình cao như thế. Có thể nói là thiên hạ đệ nhất tường!

 Trước Sau