Chương 9: Thức tỉnh

Chương 9: Thức tỉnh

Tay nắm chặt kiếm, mắt đã mờ dần, run rẩy, sức lực hao hụt đi đáng kể.

Không gian xung quanh thật ngột ngạt, hoang tàn, xác người chất đống.

Tôi nghiến chặt răng, siết lấy bàn tay cầm kiếm, tập trung hết mức vào cái thứ gớm ghiếc trước mắt.

"Kì khảo hạch"

Đó là thứ họ gọi, là cái tên được gán cho một cuộc tàn sát, một trận tắm máu đúng nghĩa.

Tôi đã vượt qua nó.

- Thiên tài!

- Ê nhìn kìa! Thằng đó là người duy nhất vượt qua bài kiểm tra cuối cùng phải không?

- Bước vào đây không bao lâu mà hoàn thành bài kiểm tra á? Quái vật!

Không có nhiều sự ngưỡng mộ, những ánh mắt đa phần là dè bỉu và khinh khi, phần còn lại thì xa lánh.

Họ chỉ thấy tôi đứng dưới ánh vinh quang, họ đâu biết sự chói lóa kia lại nặng nề đến nhường nào.

Duy chỉ có một người.

- Này cháu!

Bà ấy cười với tôi, nụ cười ấm áp, thanh khiết tựa đóa sen bừng nở. Tôi thoáng liên tưởng đến Bồ Tát, một vị thần trong tín ngưỡng Phật Giáo.

Tôi đã đi một con đường đầy máu và nước mắt, nhưng mọi thứ vẫn ổn, cho đến khi…

Người ấy…

Cô ấy...

Rời đi…

- Ahhhhhhh!

- Này cậu trai trẻ!

Ngọn sen xanh, ánh đèn hồng.

- Đã đến lúc tỉnh lại rồi!

[---]

- Ahhhh!

Thanh bừng tỉnh, cơ thể đau nhói, cậu đang nằm trên đống xi măng bể nát, trong một căn phòng cũ kỹ.

Nhớ lại khoảnh khắc bản thân bị đá vào đây mà lòng cậu dâng trào tức tối lẫn sợ hãi. Thanh cố gắng gượng dậy, nhưng cơn đau nhức lại không cho phép cậu chuyển động.

Đột nhiên từ trong màn đêm nơi căn phòng u tối có một bóng người bước ra.

Một ngọn đèn lồng…

Một đóa hoa sen…

Một cụ bà…

"Bà lao công!"

Thanh nhận ra bà ta, cũng phần nào nhận ra ngọn đèn trên tay bà ấy. Rất đỗi quen thuộc, nhưng cậu lại không thể nhớ ra, như thể có gì đó từ trong tiềm thức đang chủ động ngăn cản suy nghĩ của bản thân.

Bà ta đến gần, dơ ngọn đèn lồng lên.

Thanh ngơ ngác.

Một nụ cười hiền hòa, ấm áp.

- Đã đến lúc tỉnh lại rồi…

[---]

Tầng 13 tòa chung đổ nát bị nhấn chìm trong bầu không khí u ám quỷ dị.

Nữ nhân bước ra từ quan tài đeo lên chiếc mặt nạ trắng mà thằng nhóc đưa, dung nhan tuyệt mỹ tuy đã bị khuất lấp nhưng phong thái mà nàng tỏa ra vẫn là khuynh nước nghiên thành, khiến cho hoa phải nhường, nguyệt cũng phải thẹn trước một mỹ nhân băng lãnh đến tận cùng. Nơi đáy mắt dường như lóe lên một tia quan tâm hướng về phía kẻ nàng vừa đá đi, nhưng hành động thì vẫn lạnh lùng vô cảm. Đưa ngón tay nghoe nguẩy về phía ông Năm, nàng khiêu khích.

- Đến đây!

Ông Năm máu nóng dâng trào, mặt đỏ như gấc nhưng đôi mắt phía sau lớp vải màu máu vẫn giữ nét bình tĩnh, lặng lẽ buông một tiếng thở dài.

- Ta biết chiếc quan tài sẽ không giữ ngươi được lâu… Nhưng không ngờ ngày này đến sớm như vậy…

Nhẹ nhàng nhặt lên chiếc lồng đèn, tay siết lấy thanh kiếm, ông quay đầu sang Mai lúc này đã tháo được dây trói và cứu Tầm xuống, khẽ tiếng dặn dò.

- Tiền ta để trong tủ thờ ngăn thứ tư. Sau ngày hôm nay, nếu con vẫn muốn theo con đường này, thì đến Chợ Lớn tìm Trịnh Gia Trang, báo tên tuổi ta ra, sẽ có người thu xếp…

Mai lúc này hai mắt ngấn lệ, cô biết tính cách cha mình, ông luôn bình tĩnh và kiên định, chưa bao giờ cô chứng kiến một Thầy Năm được người người kính nể phải run lên vì giận dữ đến mức này. Ông là người sẽ không bao giờ nói ra những lời xúi quẩy…

Trừ phi đó là những lời cuối cùng…

Mai bất gian rùng mình nhìn về phía cô gái áo đen nơi cuối hành lang, nguy hiểm và sợ hãi là thứ duy nhất ập đến trong suy nghĩ non nớt của cô gái trẻ.

- Oán do ta sinh… Thì thù do ta trả… - Ông Năm thủ thế - Đến đi!

Tay phải trường kiếm, tay trái Huyết Đăng, ông Năm lao vút đi như một cơn gió, miệng lầm bầm từng câu khẩu quyết.

- Tay trái Huyết Đăng soi…

*Phừng

Ngọn đèn lồng bốc lên từng đợt lửa đỏ sau khi được ông rót vào dòng máu tươi.

- Tay phải Hành Khí dụng…

*Keng

Kiếm sắt chém tới, nhưng nàng ta cũng có kiếm, một thanh liễu kiếm với phần lưỡi trắng như ngọc giương lên đỡ lấy đòn chém của ông.

- Đối khách tâm dẫn lối…

Lưỡi kiếm ông khẽ động, trượt dài theo thân kiếm của cô gái áo đen, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Tay trái nâng ngọn đèn lồng lên ngang mặt.

- Đối tà diệt bất dung!

*Phừng

Ngọn lửa làm bừng sáng cả một dãy hành lang tăm tối, nhưng cô gái áo đen lại chẳng hề hấn gì.

Nàng tựa như đóa liên hoa chớm nở, mềm mại thanh thoát, chỉ một cái nghiêng người đã dễ dàng tránh khỏi ngọn bạo hỏa kia, trong khi chân thuận đà nâng lên…

Chân thon tung cước, nhưng người lãnh là ông Năm, một Hành Giả dày dặn kinh nghiệm chứ không phải thằng trẻ trâu ngu người nào đó, nên không có chuyện ông bị đá bay nằm bất tỉnh nhân sự.

Bằng phản xạ nhạy bén hơn người, ông Năm buông kiếm lẫn lồng đèn, hai tay kết ấn đánh trả lại cú đá đồng thời nhất chân đỡ lấy thanh kiếm đang rơi.

*Binh

Dẫu bị cản phá nhưng lực đạo của cú đá vẫn là quá lớn, ông Năm bị đánh bật ra sau. Như thể mọi thứ đã nằm trong tính toán, chân đỡ kiếm của ông thuận đà hất tung thanh kiếm lên, nó xoay vòng trên không trung và được một bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy.

Đó là Mai, với đôi mắt quấn băng trắng điểm hai giọt đỏ, lưng giắc một chiếc đèn lồng nhỏ xinh, tay trái quấn một nùi dây đỏ.

- Huyết Ngải Thuật Thức - Liên Hoa Trảm!

Môi xinh khẽ niệm, khẩu quyết xuất ngôn, một đường kiếm màu máu tựa như cánh hoa sen quét ngang trên không trung, mặt nạ trắng đứt làm đôi rồi nứt toát, rơi xuống.

- Áhhhhhhh!

Cô gái mặc áo đen gào thét trong đau đơn, một tay đưa lên che mặt trong khi tay còn lại giơ ra phía trước như để nắm lấy thứ gì đó.

*Lục cục

*Ầm

Nắp quan tài đang nằm trên mặt đất đột nhiên bật tung lên không trúng bắn về phía Mai. Khối gỗ to bự đó mà va phải cơ thể bé bỏng của cô thì xác định là đi bán muối, nhưng dễ dàng gì khi mà ba ba của con bé đang ở đây.

Ông Năm phi thân lên không trung, tay nắm lấy Mai, chân tung cước đạp vào nắp quan tài rồi mượn lực đẩy lui về sau, kéo theo cô con gái rượu cùng lùi về khoảng cách an toàn.

- Con ngốc này! - Ông Năm cốc đầu Mai một cái nhẹ.

Mai ôm đầu xụ mặt ra vẻ nũng nịu.

- Aiza ba ba cú con u đầu, con bị đần độn là hết làm Hành Giả lun a!

- Còn dám nói! Tự ý lấy cấm thuật ra học, về đến nhà xem ta phạt con thế nào!

Mai chỉ biết nhe răng cười trừ.

- Hì hì! Về được nhà đi đã rồi tính tiếp… Uiza! Đánh được đánh hoài lun! Huhu!

Ông Năm cú thêm cái nữa.

- Con học đến chương mấy rồi? Xài được Huyết Thằng chưa?

- Mới học sơ sơ, chưa thực chiến bao giờ…

- Vậy hôm nay thực chiến!

Tuy luôn tỏ vẻ nghiêm khắc, nhưng giây phút đứa con gái lão yêu thương nhất chọn ở lại quyết chiến cùng mình, lòng ông lại ấm áp vô cùng. Giấu đi sự vui sướng, ông đưa đôi mắt nghiêm nghị sau lớp vải hướng về phía cô gái áo đen bấy giờ đang ôm mặt đau đớn, lòng ngập tràn căng thẳng.

Có một nhân vật nãy giờ không được nhắc đến, không phải thằng tác giả quên mất nó, mà là vì nó vốn mưu mô thủ đoạn nên chọn đứng ngoài quan sát tình hình. Sau khi thấy cô gái áo đen lãnh một đòn ôm mặt khóc hu hu, nó lãnh đạm bước tới, tay chìa ra một chiếc mặt nạ trắng khác, cất tiếng tỏ vẻ quan tâm nhưng giọng nói đều đều vô cảm.

- Sư mẫu, người vừa tỉnh giấc, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn… - Rồi nó gằn từng chữ một cách tàn ác. - Để con giúp người giải quyết đám này!

Vẫn giữ vẻ mặt âm hiểm, thằng nhóc lúc này lấy từ trong túi ra một viên ngọc màu đen bóng bỏ vào miệng, chỉ ngậm không nuốt.

Rồi bỗng chốc chân tay nó như được bơm căng lên, từng thớ cơ săn chắc lộ ra sau lớp quần áo bị xé toạt. Thằng nhóc giờ sỡ hữu một thân hình tuy vẫn thấp tũn nhưng lại đô con vạm vỡ vô cùng. Khuôn mặt nó cũng dần biến đổi, răng nanh mọc dài trong khi cặp mắt trở nên trắng dã, đục ngầu. Làn da vốn đã nhợt nhạt giờ chuyển sang xanh lè xanh lét, nhìn như Hulk mini bản Shopee.

Ông Năm tặc lưỡi, lòng thầm mắng thằng quỷ này nhiều đồ chơi quá, hết chôm bình phong ấn ở nhà ông giờ lại đến cắn thuốc tăng đề kháng.

- Graoooo!

Khi quá trình biến đổi còn chưa dừng hẳn, thằng nhóc đã gầm lên một tiếng hung bạo, phóng thân hình vai u thịt bắp như cỗ xe tăng 1m3 của nó lao thẳng về phía ông Năm và Mai với tốc độ kinh người.

Phía bên này hai bố con cũng vào thế, ông Năm lấy từ túi vải ra một chiếc chuông lớn bằng bàn tay có hoạt tiết hình bông sen nở rộ vô cùng tinh xảo đưa cho Mai.

- Móc nó vào tâm trận! Con chỉ cần di chuyển theo bố cục, còn lại để ta lo!

- Con hiểu rồi ba ba!

Mai nhận lấy chuông hoa sen từ ông Năm, gật đầu hiểu ý, đưa ánh mắt long lanh thoáng chút sợ hãi nhưng vô cùng cương quyết nhắm vào thằng nhóc đang lao đến.

*Rầm

Sấm giật… Ngoài trời đổ mưa…

*Leng Keng

Chuông rung… Hành lang nổi bão…

Khoảnh khắc thằng nhóc nhào tới, ông Năm và Mai đồng loạt tách ra. Bàn tay non nớt của cô gái trẻ phóng một đầu đoạn dây trên tay về phía tường đối diện, ngay vị trí ông Năm vừa đáp xuống.

*Leng Keng

Từng chiếc chuông nhỏ mắc trên sơi dây đỏ rung động liên hồi, thanh âm trong trẻo vang vọng khắp hành lang tăm tối.

Thằng nhóc vồ hụt mất đà, hai tay hai chân phanh gấp xới tung cả sàn xi măng lên, nhanh chóng quay người lại để tiếp tục theo đuổi con mồi.

Nó nheo đôi mắt trắng dã, miệng gầm gừ từng tiếng đe dọa. Rồi nó lao tới, lần này là Mai.

Cô suýt chút nữa thét lên vì tốc độ của thằng quỷ này nhanh đến khó tin. Nhận ra phản xạ bản thân không theo kịp hành động của thằng nhóc kia, Mai bất lực, tim như thắt lại, lòng dấy lên một nỗi sợ hãi tột cùng khi vừa đáp xuống đất sau cú nhảy thì lại thấy thằng kia đang lao thẳng vào mình.

*Phập phập phập

- Ahhh!

Thằng nhóc bỗng khựng lại rồi thét lên đau đơn, trên bàn tay đang vương tới hiện ra ba chiếc đinh đỏ. Rú lên một lần nữa khi tháo ba chiếc đinh ra, nó quay sang ông Năm với ánh mắt dè chừng lẫn phẫn nộ.

Vị Hành Giả già dặn kinh nghiệm đáng kính của chúng ta lúc này đang một tay cầm bình dung dịch đỏ rưới lên mớ đinh sắt trên tay còn lại. Xong xuôi ông vứt cái bình đi rồi cất giọng trầm khàn đầy phẫn nộ.

- Muốn đụng vào nó… Thì phải bước qua xác ta!

Cắm một cây đinh cố định sợi dây đỏ lên tường, ông cầm kiếm lao đến chém lấy chém để thằng nhóc quỷ trong khi vứt mớ đinh vừa tẩm máu về phía Mai. Cô chụp lấy toàn bộ.

Thằng nhóc biết hai cha con này sắp làm trò gì nguy hiểm nên tuyệt đối không thể để chúng hoàn thành, nó hất ông Năm ra rồi nhào tới xé sợi dây nhưng bất thành, chạm vào chỗ nào là chỗ nấy bỏng rát vô cùng đau đớn. Nó chỉ con duy nhất một cách, là nhắm vào Mai.

Nhưng Mai lúc này nhờ có sự yểm trợ từ cha già dấu yêu đã bình tĩnh hơn phần nào, chân thon đảo bước, miệng xinh khẽ thầm.

- Huyết Ngải Thuật Thức - Liên Hoa Bộ!

Quỹ đạo di chuyển của Mai thay đổi, không chỉ tốc độ nhanh hơn, mà bước đi cũng khó đoán hơn, hết nhảy lên trần nhà lại lướt xuống mặt sàn, bay lượn khắp nơi như một bông sen tự do. Qua mỗi điểm đáp để lấy đà, cô lại dùng đinh để cố định một phần dây.

*Leng Keng… Leng Keng…

Mai cứ bay nhảy, thằng nhóc cứ đuổi, ông Năm cứ cản, những quả chuông buộc trên dây rung động không ngừng, chẳng mấy chốc một đoạn hành lang tràn ngập dây đỏ, lúc Mai dừng lại cũng là lúc dây giăng khắp nơi, tứ bề cô lập, thằng nhóc dù nhận ra cái bẫy cũng đã quá muộn.

- Ahhhh! Hai cha con mất dại! Ngon ra đây solo!

Mặc kệ thằng nhóc gào thét trong vô vọng, ông Năm tiến tới đứng cạnh Mai, giương kiếm thủ sẵn đề phòng nữ nhân áo đen nãy giờ vẫn đứng im lìm cuối hành lang. Còn Mai thì đưa ngón cái lên miệng cắn một cái tóe máu, rồi lại đưa hai tay ra trước ngực kết ấn.

- Đồng Liên làm chủ

Chuông động âm reo

Huyết Thằng bao phủ

Ngục mở Trăng treo.

Huyết Ngải Thuật Thức - Liên Hoa Ngục!

Dứt câu khẩu quyết, tất cả chuông đồng loạt rung lên mãnh liệt, riêng chiếc chuông đồng hình hoa sen được Mai treo giữa tâm trận xoay tròn rồi bung nở thành một đóa sen vàng tỏa ánh hào quang vô cùng rực rỡ. Chuông kia lay động kéo theo sự dịch chuyển của những sợi dây đỏ, tất cả dần đan vào nhau kết thành một cái kén xiết lấy thằng nhóc như đòn bánh tét.

Nhưng dây chưa kịp xiết, trận chưa kịp thành thì linh tính khẽ động, ông Năm đẩy Mai sang một bên.

Từ giữa hai người, nữ nhân áo đen trồi lên cùng đường kiếm sáng chói, nếu ông Năm chậm chân một nhịp thôi thì Mai có lẽ đã bị xẻ làm đôi. Thân ảnh phía cuối hành lang vốn chỉ là mây khói cũng lặng thầm tan biến.

- Sương Lam Ảnh? Người của Sương gia?

Ông Năm thể hiện nét mặt mà cả đời ông ít khi lộ ra, sự kinh hãi bộc lộ hoàn toàn qua từng nếp nhăn trên khóe mắt. Nhưng đáp lại ông chỉ là sự im lặng lạnh lùng của nữ nhân áo đen.

Mất đi người chủ trận, từng sợi dây bắt đầu nới lỏng. Tận dụng cơ hội mà người nó gọi là “Sư mẫu” tạo ra, thằng nhóc bắt đầu vùng vẫy thoát khỏi kết giới. Thật ra nó biết rõ ả kia cứu nó chỉ vì còn cần nó chỉ đường đến nơi chỗ sư phụ, chứ cũng chả tốt lành gì mà ra tay cứu nó.

- Graaaaaa!

Thằng nhóc gầm thét điên loạn, hướng tiếng hét xuống sàn nhà, từng mảng bê tông tróc vỡ rồi gãy vụn trước sóng âm khủng khiếp mà cái miệng quỷ quái kia tạo ra. Lấy nó làm tâm, sàn nhà bắt đầu nứt vỡ theo hình mạng nhện, cấu trúc dây nhợi lằng nhằng từ đây cũng trở nên rời rạc khi những vết nứt lan đến chân tường. Thằng nhóc mỉm cười khi biết rằng nó sắp thoát.

Nhưng có một quy luật ngầm trong câu truyện này: Gáy sớm ăn l*z mà cười thầm thì ăn đấm.

*Xèo Xèo Xèo

Bỗng có tiếng da thịt cháy xém…

Bỗng thằng nhóc không thể vùng vẫy…

Ông Năm đơ người... Bị nữ nhân áo đen một chưởng văng vách.

Mai chết lặng… Bị một kiếm của nữ nhân kia sắp sửa bổ vào đầu.

Không gian như lắng động, chỉ có tiếng thét của Tầm là vang vọng.

Chỉ vừa lờ mờ tỉnh giấc, nhưng chứng kiến bấy nhiêu đã đủ khiến Tầm muốn đồng quy vu tận với thằng nhóc kia. Càng siết chặt tay bao nhiêu, thằng nhóc kia càng đau đớn bấy nhiêu. Nhưng những nỗi đau nó nhận, Tầm cũng phải chịu với mức tương đương, thậm chí là thống khổ hơn vài lần.

Nhưng Tầm đã quyết, rằng bản thân không thể vô dụng như ngày xưa nữa, và có gì đó nơi linh hồn nhỏ bé đã thay đổi…

Một chuyển biến như câu truyện cổ tích…

Một điều diệu kỳ như phép lạ của ông tiên…

Một luồng hào quang nơi phía cuối con đường…

Máu thịt đã khô, Tầm sắp đến cực hạn, và có lẽ… Đây là cái mà con người ta gọi là… Sự giải thoát...

Nhưng có thật là như vậy không?

Tầm thấy kiếm kề cổ Mai, nhưng nó bất lực.

Tầm thấy ông Năm nằm ọc máu, nhưng nó không thể cứu.

Và dù cho Tầm có đảo mắt tìm kiếm đến cỡ nào, nó cũng không thể tìm thấy hình bóng nó mong ngóng nhất, chàng thanh niên đã cho nó cảm nhận hơi ấm của con người... Ông anh khù khờ tên Thanh.

Dĩ nhiên là Tầm không thể thấy, vì lúc này Thanh đang ở phía sau lưng nó.

- Chưa chơi đủ mà! Đi sớm vậy nhóc?

Tầm quay đầu lại, thấy Thanh đang cười, một nụ cười vô cùng tự tin và kiêu ngạo.

- Ổn hết rồi! Xong chuyện anh dẫn nhóc đi chơi!

*Ầm

Một chiếc đèn lồng có phần cán làm bằng sắt phóng tới chặn đường kiếm đang kề cổ Mai.

*Phựt

Thanh dùng tay không xé đứt tất cả dây đỏ, giải phóng cho cả Tầm lẫn thằng nhóc kia.

*Rầm

Theo sau là một cước thẳng vào mồm thằng nhóc, sút nó bay đi như đạn bắn phóng thẳng xuống cuối hành lang.

Tay Thanh ôm lấy Tầm, chân đảo bước, thân thủ nhanh nhẹn lách sang một bên tránh khỏi đường kiếm mà nữ nhân áo đen vừa xuất ra.

- Nhưng trước tiên phải giải quyết cho xong chuyện này cái đã…

Mặt lạnh như tiền, nhưng sâu trong đôi mắt là vô vàn xúc cảm bị che giấu, hỗn tạp và chen chúc, cuồng quấy lẫn dịu êm, từng luồng ý nghĩ trong vô thức cứ tuôn chảy vào đầu cậu, xếp lại ngay ngắn từng thông tin, đặt lại gọn gàng từng ý nghĩ trong bộ não đang bừng tỉnh của Thanh.

Cậu gọi trạng thái này là Thức Tỉnh.

Thức tỉnh khỏi một giấc ngủ dài…

Thức tỉnh khỏi những đớn đau giằng xé…

Thức tỉnh khỏi thứ ảo mộng vĩnh hằng…

Để đối mặt với hiện thực tàn khốc…

Thanh giờ đây biết rất nhiều.

Cậu đã biết những điều từ quá khứ… Thứ khiến cậu không thể ngừng đau…

Cậu đã biết những gì mình đang có… Là đánh đổi cho thứ cậu mất đi…

Cậu đã biết mình khát khao sức mạnh… Nhưng bản thân vẫn chỉ yếu và hèn…

Cậu đã biết quá nhiều… Và đau quá nhiều…

Nhưng hơn hết, cậu đã biết mình là ai…

Đôi mắt sáng giữa màn đêm u tối.

Thanh kiếm cũ hằn lên vết đỏ tươi.

Lồng đèn mờ nhập nhòe trong sương máu.

Cậu là Hành Giả!