Chương 6: Bái sư?
Bước vội lên chiếc xe buýt chật chội, ngắm nhìn từng dòng xe lăn bánh qua đại lộ đông đúc, một khoảng lặng buổi sớm mai thả bay tâm trí Thanh theo sự nhộn nhịp của đường phố Sài Thành.
Trong vô thức, những hình ảnh về câu chuyện kỳ lạ tối qua lại hiện lên trong đầu cậu.
[---]
Trước mặt là ông Năm cùng cánh cửa gỗ quen thuộc đã từng một lần khép lại với mình, sau lưng là đứa nhóc ngốc nghếch nhưng đáng yêu nhất mà bản thân từng biết.
Thanh đang đứng trước tiệm quan tài nơi góc phố nhỏ.
Tầm được cậu cõng trên lưng, hơi ấm từ bờ vai gầy phần nào làm dịu đi cái khó chịu của đêm thu giá buốt. Với chút ý thức còn sót lại, cả quãng đường đi vừa rồi Tầm ngày càng nép sát vào người Thanh hơn. Nó muốn cảm nhận thật rõ hơi ấm kia, muốn được một lần nghe trái tim đầy ấm áp đập lên từng hồi, để rồi tưởng tượng như chính hơi ấm lẫn nhịp đập ấy... Cũng tồn tại nơi mình.
*Cộc cộc cộc
Từng tiếng trầm đục vang lên khi ông Năm gõ vào cánh cửa đen bóng một màu giả gỗ, lão cất giọng gọi:
- Mai! Mở cửa!
- Dạ!
Có tiếng trả lời vọng ra, thanh âm nghe rất trẻ trung. Đôi cánh cửa hé mở, một cô gái lú đầu ra, đó là một cô bé khá trẻ tuổi, tầm 16 - 17 gì đó. Bước hẳn ra ngoài, để lộ bộ đồ ngủ có họa tiết vàng chói nhìn khá tăng động, cô đưa đôi mắt tinh quái đầy tò mò hết nhìn chằm chằm Thanh lại quay ra săm soi Tầm trên lưng cậu.
- Ai vậy ba?
Ông Năm khẽ giọng:
- Có "Khách". - Rồi quay đầu nói với Thanh. - Vào đi!
Giữ chắc Tầm trên lưng, cậu cất bước tiến vào căn tiệm nhỏ mà lòng ngổn ngang những xúc cảm.
Thanh không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu, không biết bản thân phải làm gì tiếp theo, không biết cái cuộc sống tầm thường trước giờ liệu có bị đảo lộn hay... À không! Nó vốn đã bị đảo lộn từ đầu rồi.
Hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng tràn dưỡng khí làm Thanh có thêm chút tự tin, từng bước chân bấy giờ lại càng thêm vững chãi.
"Ra sao cũng được! Cuối con đường này là gì, phải đi mới biết!"
[---]
Bước xuống xe buýt, trước mặt Thanh lúc này là cổng trường đại học Mỹ Thuật tấp nập, lượng sinh viên lẫn giảng viên vào ra không đếm xuể.
Băng qua dãy hành lang dài, bước vào giảng đường B101, yên vị tại một góc lớp, tiết học bắt đầu cũng là lúc Thanh dần thả hồn theo mây.
Với quá nhiều thứ mới mẻ và có phần khó tin đang chạy trong đầu, đôi lúc cậu nghĩ tất cả dường như chỉ là một giấc mơ, cơn mơ hoang đường nhất mình từng gặp. Nhưng khi nhìn vào lòng bàn tay quấn từng đường băng trắng, Thanh biết đây không phải mơ.
Bước ra khỏi vùng an toàn của một cuộc sống bình thường, nơi Thanh tiến vào là một thế giới đầy khác biệt, một thế giới thấm đẫm sắc màu tâm linh huyền bí. Nơi con người ta dùng máu để đổi lấy bình yên, dùng mạng sống để duy trì sứ mệnh và bán cả linh hồn để dẫn dắt những khổ đau...
Thế giới của "Hành Giả".
[---]
Bước vào căn tiệm nhỏ, vẫn là căn phòng bừa bộn cùng cái quan tài đen, nhưng giờ lại có thêm một cặp mắt đang săm soi từng cử động của Thanh.
Đó là Mai, con gái ông Năm. Một cô bé tuổi chưa 18 đầy hồn nhiên, dáng người thanh mảnh và mái tóc cháy nắng hơi ngả vàng toát lên sự năng động đầy trẻ trung.
Cô chăm chú quan sát anh như thể chú sói ranh ma đang lăm le con mồi ngon nghẻ còn ngơ ngác, đôi mắt to tròn với hai con ngươi liên tục đảo quanh lộ ra vẻ toan tính không chút giấu giếm. Mai bất giác liếm đôi môi nhỏ nhắn rồi nở một nụ cười gian xảo khi thấy cậu thoáng liếc mắt nhìn cô.
Thanh có hơi rùng mình.
Thứ giúp cậu thoát khỏi cái trải nghiệm sởn óc kia là tiếng gọi của ông Năm khi bảo Thanh đặt Tầm ngồi xuống cái ghế tre gần đó.
Bước ra sau nhà lấy gì đó rồi quay trở lại với một chén nước bốc mùi cùng chỉ và kim khâu trên tay, ông chìa cái chén ra trước mặt Mai, ra lệnh:
- Làm đi!
- Con hả? - Mai bất mãn chỉ ngón tay vào chính mình.
- Không lẽ ta? - Ông Năm khẽ nhíu mày.
- Anh kia thì sao? - Cô đưa tay chỉ vào Thanh.
- Hắn không được! Lẹ đi hay muốn ta giúp? - Ông tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
- Dạ thôi để con tự làm!
Nói rồi Mai tức tốc cầm lấy cái chén, đưa ngón tay nhỏ nhắn lên miệng cắn một phát, nhỏ vài giọt máu vào đó. Tiếp đến lại nâng cái chén đến gần mặt, hít một hơi cái mùi nồng nặc phát gớm kia rồi nhăn nhó rặn ra vài giọt nước mắt rơi xuống chiếc chén nhỏ.
Mai xụ mặt đưa chén lại cho ông Năm, bên trong giờ đã có thêm máu và nước mắt của cô.
Nhận lấy cái chén, ông dùng tay khuấy đều rồi thả cuộn chỉ trắng vào, ngay lập tức nó hóa đỏ. Luồn chỉ vào kim, ông Năm ngồi xuống khâu lại vết thương cho Tầm.
Chứng kiến từ đầu tới cuối, Thanh có chút trầm trồ và phấn khích khi tận mắt nhìn thấy những thứ vốn chỉ có trên phim ảnh. Nhưng nỗi lo lắng cho Tầm lại nhiều hơn cả, cậu dán mắt vào từng hành động của ông Năm, lòng cầu mong cho Tầm bình an vô sự.
Đột nhiên Mai kéo tay áo cậu.
- Đi thôi! Ba ba hông thích bị nhìn lúc đang làm đâu! - Cô chỉ vào vết thương trên tay Thanh. - Ra sau em băng lại cho.
Nói rồi Mai kéo Thanh bước qua cánh cửa nhỏ tiến ra sau nhà.
Đằng sau mặt tiền khiêm tốn lại là khuôn viên khá rộng rãi cùng một gian nhà nhỏ với lối kiến trúc có phần giống với những căn được xây dựng trước giải phóng năm 75, mang đậm phong cách tây phương và nhuốm màu thời gian.
- Ngồi đó chờ tí! - Mai chỉ vào chiếc ghế đá cạnh một gốc cây to xum xuê cành lá.
Thanh trong vô thức trở nên rất nghe lời, cậu bước đến ngồi xuống mà không hó hé lời nào.
Cô vào nhà lấy hộp y tế rồi đến ngồi cạnh để băng bó cho cậu.
Cả hai ngồi im một lúc lâu mà chẳng nói câu nào, chỉ có Mai là liên tục nhìn chằm chằm vào Thanh làm cậu có phần hơi ngượng ngùng.
Đột nhiên cô cất tiếng hỏi:
- Anh là "dân trong nghề" hả?
Chất giọng trong trẻo cùng sự hồn nhiên pha chút tinh quái nơi đáy mắt kia khiến Thanh rất có thiện cảm, cậu đáp lời Mai:
- Anh... Không phải!
- Em cũng thấy vậy! Tại hông có "Hành Giả" nào nhìn khờ như anh hết á!
- Hả? - Thanh bất ngờ phần vì câu trêu chọc của Mai, phần vì cô vừa siết băng lại làm cậu hơi nhói.
- Hì hì! - Cô cười trừ rồi buông tay Thanh ra.
- Mà nè... Anh có muốn làm hông?
Mai nhìn Thanh bằng đôi mắt long lanh có phần khiêu gợi, lòng cậu hơi lay động.
- Làm gì?
- "Dân trong nghề", "Hành Giả" á!
Tằng hắng một cái, đổi sang giọng điệu tỏ vẻ bề trên có phần hơi trịch thượng, Mai tiếp:
- Em thấy anh rất có tố chất! Ba ba cũng cho anh vào cửa rồi, coi như qua ải thứ nhất. Ải thứ hai... - Cô tự dùng ngón cái chỉ vào mình với vẻ mặt cực kì hãnh diện. - Là em! Nào mau bái sư đi để em truyền dạy kiến thức "Đi Đêm" cho!
"Hành Giả? Đi Đêm?"
Thanh hơi rối với mớ từ lóng tàu khựa mà cô bé này sử dụng, dù đã phần nào đoán ra được ý nghĩa của chúng nhưng còn cái đề nghị sặc mùi ảo đá kia thì...
- Aiza! Lẹ đi! - Thấy Thanh hơi đần ra, Mai sốt ruột chủ động bắt lấy tay cậu kéo ra hành lễ.
Thanh có hơi sững sờ vì con bé này bạo quá, bắt mình bái sư cho bằng được. Cậu dừng cô lại chất vấn:
- Khoan đã! "Hành Giả" là cái gì?
- Anh hông biết? - Mai tròn mắt ngạc nhiên.
Thanh lắc đầu.
- Mắt có "Nhãn Quan", thân mang "Huyết Ngải" mà lại không biết "Hành Giả" là gì? - Cô nhìn Thanh bằng ánh mắt nghi hoặc. - Anh bị mất trí nhớ hả?
Thanh có hơi giật mình, đúng là cậu bị mất một năm trí nhớ, và nếu như những gì Mai nói là thật thì không lẽ...
- Xem ra anh khờ thiệt chứ hổng phải giả bộ hen! - Mai gật gù.
- Thôi được rồi, dù sao thì ý trời đã định, may cho anh là gặp được con gái rượu của thợ "Làm Nghề" nổi tiếng nhất vùng này.
Cô đứng thẳng người chỉnh lại cổ áo, mặt hất lên ra vẻ ta đây, dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn tuy đáng yêu nhưng lại có chút hống hách.
- Bỏ qua mấy cái nghi thức rườm rà đi, chỉ cần anh một lạy bái em làm thầy, em sẽ truyền thụ mọi thứ anh muốn biết. - Mai đắc ý nhướng đôi mắt sắc sảo nhìn Thanh đầy khiêu khích.
- Còn không mau bái sư đi!
"Bái sư? Con bé này coi phim nhiều quá à?"
Dù không hề muốn dây dưa với cô nhóc tăng động này thêm chút nào nữa, Thanh vẫn cần phải moi thêm thông tin từ Mai, bởi trông cô có vẻ khá am hiểu mấy cái khái niệm này.
- Vậy em nói cho anh biết "Hàng Giả" là cái gì trước đi, rồi tính gì tính!
- Cái gì mà "Hàng Giả"? Là "Hành Giả"!
Tay trái "Huyết Đăng" soi;
Tay phải "Hành Khí" dụng;
Đối "Khách" tâm dẫn lối;
Đối tà diệt bất dung.
Thân xưng "Hành Giả" thì bốn câu này nhất định phải thuộc nằm lòng! Biết chưa?
"Cái gì mà "Huyết Đăng" rồi "Hành Khí"? Xem phim Tàu quá 180p/ngày?"
Thanh bắt đầu hơi xoắn não với mớ khẩu quyết Mai vừa đọc, lòng dấy lên hoài nghi về việc con bé này có đang trêu mình hay không? Thế nhưng cử chỉ cùng giọng điệu thanh thoát kia lại rất đỗi tự tin, như thể đó là thứ mà Mai vô cùng tự hào khi nhắc đến.
- Ý em là "Hàng"... À không! "Hành Giả" là pháp sư á hả?
- Không hẳn là sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Mà nè đừng có đánh trống lảng, bái sư đi rồi muốn hỏi gì thì hỏi! Không thì...
- Không thì sao? - Giọng nói trầm đục quen thuộc từ nhà trước vọng ra.
- Không thì đừng có mà... Ủa ba ba!
Mai giật mình lộ vẻ lúng túng khi phát hiện ra người hỏi câu vừa rồi là ông Năm.
Từ cánh cửa nhỏ dẫn ra tiệm, ông tiến tới chỗ Thanh và Mai bằng từng bước vững chắc cùng ánh mắt sắc lạnh đầy nghiêm nghị.
- Tự nhiên con thấy buồn ngủ quá! Con đi ngủ trước đây.
Cảm nhận được nguy hiểm, Mai đánh bài chuồn, để lại Thanh một mình đối diện với ông Năm. Nhẹ nhàng bước đến, nhìn Thanh bằng đôi mắt đăm chiêu hồi lâu, không mở miệng. Thấy lão không có ý định nói gì, Thanh sốt ruột mở lời.
- Dạ, Tầm sao rồi bác?
- Ổn rồi! Cậu... Ở lại đây một thời gian đi.
- Cháu...
- Cậu là "Hành Giả"! Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đôi mắt và dòng máu đó không thể nào mà giả được. Cứ ở lại đây một thời gian cho tới khi nhóc kia khỏe hẳn, và tới khi cậu tìm lại được bản thân mình.
Có nhiều thứ bùng nổ ra trong đầu Thanh, não cậu giờ như là chiến trường của những chuỗi thông tin đang xâu chuỗi, bằng trải nghiệm, bằng kí ức và bằng suy luận, cậu nhận ra vài điều...
Hít một hơi thật sâu, cứ như vừa có một con người mới được khai sinh trong mình, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị trước mặt bằng sự kiên quyết, Thanh cúi người đáp.
- Cảm ơn bác!
[---]
- Trần Thiên Thanh!
- Bạn ơi! Dậy đi bạn ơi!
Thanh choàng tỉnh, nhận ra mình vừa ngủ gật trong giảng đường, cậu thầm than trong lòng.
"Chết mẹ chưa?"
Và đúng như dự đoán, thầy mắng Thanh một trận.
- Tôi đề nghị em tập trung lại nghe chưa!
- Dạ dạ em xin lỗi thầy!
Cuối tiết hôm ấy, Thanh lại bị phê bình một chập nữa.
Cậu được thầy giao cho nhiệm vụ làm một đồ án mỹ thuật chủ đề truyền thống, nhưng phải là một tác phẩm có chiều sâu, có thể làm dưới hình thức nhóm hay cá nhân đều được và hai tuần sau nộp cho thầy.
Thanh rầu rĩ không thôi vì cậu đến lớp hai ngày thì bị phê bình đủ cả hai, cứ cái đà này thì tờ giấy đình chỉ sớm muộn gì cũng đập vào mặt.
[---]
Ngồi một góc trong khuôn viên trường, bóng râm dưới những tán cây xanh mát là nơi hoàn hảo để tránh đi cái nắng cháy da của buổi trưa, vì thế mà có rất nhiều sinh viên ra đây ngồi ăn vào giờ nghỉ.
Thanh vừa ngồi nhâm nhi ly đen đá vỉa hè vừa lo lắng đủ thứ chuyện, từ chuyện của Tầm tới những lời của ông Năm, cả chuyện sáng giờ không liên lạc được với tía để hỏi cho ra lẽ nữa chứ.
Quá nhiều câu hỏi và hướng đi được đặt ra trong đầu khiến Thanh có chút "quá tải", tuy rối bời vô cùng nhưng vẫn cố giữ cho mình sự bình tĩnh, bởi cậu biết mọi chuyện lúc này đều đang quy về một mối...
Từ vị "Khách" muốn treo cổ mình trong đêm đầu cho đến những kí ức bị đánh mất của bản thân, từ thằng nhóc cực kì nguy hiểm cho đến ông Năm tiệm quan tài, từ bi kịch của vợ chồng người Tàu cho đến sự hiện diện của đứa trẻ tên Tầm, tất cả đều có cùng một giao điểm khởi nguồn: căn phòng 103 nơi tòa chung cư cũ.
Mọi thứ đều trở nên điên rồ từ giây phút cậu bước vào cái chốn nguyền rủa ấy. Kể từ lúc...
- Hey, chào! Ông là Thanh đúng không?
Lời chào cất lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh.
Đó là một cậu trai trẻ có khuôn mặt khá ưa nhìn, mái tóc nhuộm vàng bắt mắt cùng phong cách ăn mặc thời thượng khiến anh ta trông như mấy thằng "Fuckboi". Thanh không mấy thiện cảm với kiểu người như vậy cho lắm nhưng vẫn phải giữ phép lịch sử tối thiểu.
- Ừ! Tui tên Thanh.
- Ông cũng được thầy Mạnh giao bài đúng không?
"À! Ra là bị phạt giống mình."
- Uhm! Có gì không?
- À thì tui định ghép nhóm làm bài với ông ấy mà. Tại bài này làm một mình cũng cực, làm nhóm dễ hơn! Tui tên Minh, bạn bè hay gọi "Minh tinh". Hân hạnh được làm quen!
Minh chìa tay ra, ý định bắt tay nhưng Thanh không bắt lại.
- Có hai đứa sao mà thành nhóm được?
- Tất nhiên là không chỉ có hai! Còn một người cũng bị ăn phạt như tui với ông vậy. - Nói rồi Minh đưa tay chỉ về thảm cỏ xanh trong góc khuôn viên, nơi có một cô gái đang ngồi.
Cô ta khá xinh đẹp, phải nói là rất hút hồn vì Thanh giờ đang nhìn cô không chớp mắt. Minh thấy dáng vẻ trai quê lần đầu thấy gái thành phố của cậu trông đần không tả được nên mở miệng trêu.
- Sao? Tiếng sét ái tình hả?
- Đừng có điên!
Thanh có hơi đỏ mặt vì đúng là cô ta rất xinh, nhưng thứ cậu chú ý không chỉ là nhan sắc trên khuôn mặt kia. Nhíu mày quan sát, cậu cất bước tiến tới với sự cẩn trọng và tò mò, bởi trong tầm nhìn của Thanh lúc này có một thứ đang phát sáng.
Tưởng thằng trai quê này chuẩn bị đi tán gái, Minh an phận lẽo đẽo theo sau mà hóng chuyện. Lại gần mới thấy rõ, đúng là cô gái này rất đẹp, à không, mới thấy rõ thứ đang phát sáng là một cuộn giấy tròn dài chừng một mét đang được nàng ta ôm trong lòng.
Dẫu Thanh đã đến rất gần nhưng cô gái kia vẫn không có chút phản ứng nào. Bỗng một ngọn gió nhẹ thổi qua, đôi mi khép hờ khẽ động, cô mở mắt ra nhìn Thanh, cậu cũng nhìn cô, Minh nhìn cả hai, ba người sáu mắt nhìn nhau không nói một lời.
- Làm gì?
Hai chữ cộc lốc phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn, ánh mắt trong veo vừa tỉnh cơn mơ trong phút chốc đã trở nên sắc sảo mà lạnh lẽo. Cô nhíu mày nhìn Minh và Thanh với sự đe dọa từ đôi mắt và nét lạnh nhạt đến từ khuôn mặt, thái độ như thể đang nói rằng không muốn hưởng dương năm hai mươi thì phắn lẹ.
Minh có hơi rùng mình, cậu ngửi thấy mùi sát khí, định xin lỗi rồi kéo Thanh ra chỗ khác thì bỗng thằng bạn vừa quen làm một pha "tự hủy".
- Đó là cái gì vậy? - Thanh chỉ tay vào cuộn giấy kia, nhưng ngặt nỗi vì đang được ôm trong lòng nên cái vị trí cậu chỉ nó cũng cùng hướng với một vài nơi nhạy cảm khác...
Nhanh như chớp, cô cầm đoạn giấy lên quất thẳng một phát vào đầu Thanh, Minh đứng đó định kéo thằng ngu này ra nhưng không kịp nên đành nhắm mắt vì chẳng muốn thấy cảnh sát sinh, lòng nghĩ phen này chắc cú là thằng kia u đầu rồi.
Nhưng không, Minh mở mắt, thấy Thanh há mồm kinh ngạc, cả cô gái kia cũng đang trừng mắt ngạc nhiên, khúc giấy kia như đụng phải một lực đẩy vô hình, dừng cái ách lại ngay trước khi gõ vào đầu cậu.
Thu đoạn giấy lại, nhìn Thanh bằng con mắt hoài nghi lẫn đề phòng, không nói một lời, cô đứng dậy xách túi rời đi, để lại cậu cùng Minh đang tròn mắt dõi theo.