Chương 37: Chương 37 (end)

Cách đây lâu lắm rồi, cậu bạn nhỏ của tôi đã đi và cũng đã trở lại bên cạnh tôi. Có một cậu bạn khác, từng học với tôi duy chỉ một kỳ lớp mười một, cậu ấy đi học xa, mang theo đó lời hứa.

Một ngày mặt trời mọc, rồi lại lặn, cuộc sống vẫn cứ yên bình như thế, tôi vẫn đợi Vũ thực hiện cuộc cạnh tranh của mình.

Không biết ở nơi xa xôi như thế, cậu có còn nhớ đến con bé này không, nhưng mỗi khi có người hỏi: “Thời học sinh, Lâm Anh có kỉ niệm nào đáng nhớ không?”

Tôi luôn nói rằng: “Có tận hai tình yêu ngốc xít.”

Một người mà đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì tôi đều thấy hình ảnh quen thuộc của cậu và tôi,

Một người mà cho dù biết kết quả thế nào cũng sẽ không từ bỏ.

Hà Nội, 2014.

[Còn các bạn, có kỉ niệm nào đáng nhớ không?

Các bạn để lại những chia sẻ, tâm sự về câu chuyện này ình nhé, có thể gửi qua linhbui3110@gmail ]

[Một cô nhóc lớp 11, mọi thứ chỉ nên dừng lại ở lưng chừng thế thôi...

Để giành cơ hội đó cho hai chàng trai, mà bảy năm nữa, cả ba bọn họ sẽ làm nên một chuyện tình đẹp.

Nói là Vũ đi bặt vô âm tín nhưng mình nghĩ, trong những cuộc nói chuyện giữa Vũ và mọi người, đặc biệt là với Phong, sẽ có nhiều lúc nhắc tới cái tên "Vũ Lâm Anh".]

==== The End ====