Chương 8: Chương 8

Cả một đêm Lam Đức nấn ná trong rừng rậm Bầu Trời, vẫn không hề gặp lại bóng dáng Tuyệt Sát.

“Tộc trưởng!” Thấy Lam Đức đến tận hừng đông mới trở về, Khả Lạp ân cần hỏi. Nàng đã đợi hắn cả đêm, hay phải nói rằng mỗi đêm Lam Đức ra ngoài tản bộ, Khả Lạp luôn ngóng chờ, cho dù nàng biết rõ hắn không thể gặp nguy hiểm.

“Khả Lạp!” Lam Đức gọi.

“Dạ, tộc trưởng!” Khả Lạp trả lời, áo choàng che giấu biểu tình kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ thấy tộc trưởng có biểu tình nghiêm túc như vậy, bình thường cho dù tộc trưởng ngụy trang bên ngoài, nhưng sâu dưới đáy mắt xanh biếc vẫn không chút nào che giấu điểm nhàm chán.

“Lập tức phái người đi tìm cho bằng được một song hắc thiếu niên!” Lam Đức hạ lệnh, trong giọng nói chỉ hắn mới biết có bao nhiêu kích động.

“Song hắc?” Song hắc tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải không có, tộc trưởng tại sao lại để ý như vậy? Khả Lạp thoáng nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Lời nói của tộc trưởng không cho phép tồn tại sự nghi ngờ.

“Tóc đen mắt đen, khoảng chừng bảy tám tuổi, tìm được rồi lập tức đưa đến gặp ta.” Lam Đức căn dặn. Hắn biết Khả Lạp có điểm ngờ vực, nhưng hắn không cần giải thích rõ với nàng.

Ám dạ tinh linh, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta nhất định sẽ tìm được ngươi!

——

Vài ngày sau, rừng rậm Bầu Trời.

“Đáng chết!” Tuyệt Sát vừa mắng vừa nhanh chân bỏ chạy, phía sau là bốn con ma thú cấp cao đang đuổi theo.

Mấy hôm nay Tuyệt Sát chỉ hoạt động trong phạm vi gần ngôi nhà cây, không dám đi quá xa. Bởi vì nhìn cách người nọ truy đuổi y đêm trước, Tuyệt Sát có thể khẳng định hắn đối với việc bắt được y có bao nhiêu chấp nhất, cho nên y đoán rằng mấy ngày gần đây, hắn chắc chắn sẽ quanh quẩn chỗ này tìm y. Tuy Tuyệt Sát không sợ Lam Đức, nhưng còn mẫu thân… Hơn nữa, y chán ghét phiền toái, mà sự xuất hiện của Lam Đức lại chính là biểu hiện của phiền toái. Tới tận hôm nay, khi cảm thấy đã tương đối ổn, y mới dám quay lại nơi sâu trong rừng rậm, thế nhưng không ngờ đụng phải ma thú cấp cao!

Từ khi sinh ra đến giờ, Tuyệt Sát chưa bao giờ thảm hại như hôm nay. Đối đầu với ma thú cấp cao, nếu là một chọi một thì y có thể nói rằng nắm chắc phần thắng, nhưng hiện tại là bốn chọi một, Tuyệt Sát chỉ đành vừa chạy trốn vừa tìm xem có cơ hội nào giải quyết bọn chúng hay không.

Thấy Tuyệt Sát vận công bay lên ngọn cây, đám ma thú dường như không nghĩ tới y lại biết bay, cứ đứng dưới tàng cây mà hướng lên trên gầm rú. Thế nhưng Tuyệt Sát ở trên cây cũng thừa biết không thể nào cứ đơn giản như vậy mà trốn thoát. Quả nhiên trong bốn con ma thú thì có hai con lui về sau mấy bước, nằm rạp xuống đất rồi dùng sức lấy đà phóng lên cây, nhằm về phía Tuyệt Sát.

Từ trên cây, Tuyệt Sát cảm nhận được hai luồng khí tức đang xông về phía mình. Y vận công, giơ kém chém thẳng xuống luồng khí tức ở gần mình nhất.

“Grào…” Ma thú kêu lên thảm thiết, thân thể bị cắt đôi thành hai nửa rơi xuống đất.

Tuyệt Sát không chút vui sướng lơ là, vẫn bình tĩnh nhanh nhẹn xoay người về hướng ngược lại.

“Xoạt!” Tiếng da thịt săn chắc bị tổn thương vang lên. Là một con ma thú khác thừa dịp Tuyệt Sát đang tấn công con ma thú kia mà đánh lén. Mặc dù y đã dự đoán trước đòn công kích nên nhảy về sau tránh né, thế nhưng vẫn chậm một chút, từ vai trái kéo dài tới bụng bị ma thú cào trúng, lưu lại bốn vết móng vuốt thật dài.

“Chết tiệt!” Tuyệt Sát mắng.

“Keng!” Thanh kiếm sắt chống đỡ với móng vuốt sắc nhọn của ma thú phát ra thanh âm giòn tan, đồng thời một móng vuốt khác của ma thú cũng hướng về phía Tuyệt Sát tập kích.

“Cốp!” Là vỏ kiếm, Tuyệt Sát đã sử dụng vỏ kiếm để ngăn cản đòn tập kích này.

Xem tình hình, rất dễ lầm tưởng Tuyệt Sát có thể ngăn cản mọi đòn tấn công của ma thú. Nhưng Tuyệt Sát đã quên y hiện tại không phải đệ nhất sát thủ kiếp trước, mà chỉ là hài đồng mới tám tuổi, thân thể nhỏ bé sao có thể chống đỡ nỗi những chiêu công kích toàn lực của ma thú? Chỉ thấy thân thể Tuyệt Sát tựa như diều đứt dây rơi xuống, mà chờ đợi y trên mặt đất chính là hai con ma thú hung tàn.

Gió thổi ù ù bên tai, hơi thở ma thú dưới tàng cây càng lúc càng rõ rệt. Sẽ chết sao? Trong đầu Tuyệt Sát hiện lên ý niệm này.

“Không thể nào!” Y hét to, xoay người một cái giữa không trung, hai chân vận công đạp lên thân cây, mượn lực bắn lên nhảy sang cây khác. Dừng một chút ổn định thân thể, y lại thi triển khinh công, thoăn thoắt bay nhảy như thoi đưa giữa những thân cây bỏ trốn.

“Grào…” Ma thú tức giận gào rống, một con trên cây hai con dưới đất đồng loạt đuổi theo Tuyệt Sát.

Thân thể bị thương khiến cho động tác của Tuyệt Sát trở nên chậm chạp, mấy lần suýt nữa bị ma thú trên cây đuổi kịp. Y biết nếu còn không nghĩ ra cách, cho dù không bị ma thú giết chết, chính mình cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.

“Rào rào…” Tiếng nước chảy báo cho Tuyệt Sát biết đằng trước chính là thác nước. Từ trên cây nhảy xuống, y đưa lưng về phía thác nước, bày sẵn tư thế tấn công. Trước không đường lui sau có truy binh, Tuyệt Sát quả thật đã rơi vào đường cùng.

“Grào…” Ma thú gầm rú, từ ba hướng khác nhau xông về phía Tuyệt Sát.

Nghe tiếng, Tuyệt Sát vận hết toàn lực vung lên thanh kiếm sắc trong tay. ‘Xẹt!’ một tiếng, nội lực phát ra đẩy lùi ma thú, nhưng không đủ để tạo thành thương tổn. Tuy nhiên đám ma thú cũng không dám mạo muội xông lên nữa, vừa vặn chừa cho Tuyệt Sát chút thời gian thở dốc.

“Tách…Tách…” Đây là thanh âm của máu tươi từ miệng vết thương trên người Tuyệt Sát nhỏ xuống, xen lẫn tiếng nước chảy ồn ào lại càng thêm đối lập rõ nét. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù bọn chúng không tấn công, y cũng không thể duy trì thêm bao lâu mà ngã gục.

Đối mặt với ma thú, y không phút nào lơi lỏng cảnh giác, nhưng y cũng hiểu thể lực của mình đang tiêu hao nhanh chóng. Hiện tại chỉ có một biện pháp, tuy rằng đó là hạ sách trong hạ sách… Tuyệt Sát từ từ chậm rãi nhích về phía thác nước.

Nhận ra ý đồ của y, ba con má thú thình lình nhào về phía trước.

“Soạt!” Tuyệt Sát chém ra một kiếm đánh văng ma thú, kế tiếp xoay người nhảy xuống thác nước.

“Grào… Grào…” Nhìn thấy con mồi đã đưa đến bên miệng còn trốn thoát, ma thú không cam lòng phẫn nộ gầm rú. Chúng cứ đứng bên thác nước rất lâu, cho đến khi xác định con mồi sẽ không xuất hiện nữa mới hậm hực bỏ đi.