Hồi tưởng
Sasha thực sự chỉ còn cảm 2 thứ vào thời điểm này. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy, và một ngọn lửa hận thù tột cùng bùng lên trong lồng ngực.
Thanh tiến trình trên màn hình trước mặt cô tạm thời bị che khuất bởi một cuộc gọi ảnh 3 chiều từ Maine đang hoảng loạn.
" Sasha- Đừng có làm gì ngu ngốc!"
" Xin lỗi!"
Đó là tất cả những gì cô có thể nói trước khi kết thúc cuộc gọi, bận rộn với việc hoàn thành việc dán băng dính lên quả bom tự chế của cô. Từ khóe mắt dòng chữ 'Tải lên N54 Network...' nhấp nháy trên màn hình trong bóng tối của không gian văn phòng.
Tuy nhiên, một loạt từ khác cứ nhảy múa trong tâm trí của cô.
Tác dụng phụ sẽ không được tiết lộ cho công chúng.
Sản phẩm sẽ không bị rút khỏi thị trường.
Tác dụng phụ? Thoái hóa thần kinh. Sản phẩm? Thuốc giảm đau. Thứ thuốc giảm đau mà mẹ Sasha đã bắt buộc phải uống. Trước khi mẹ cô... mẹ cô. Sasha kìm nén cơn tức giận để tiếp tục công việc, cô lấy khẩu súng Omaha màu hồng từ túi của mình, nhanh chóng mở khóa an toàn. Cô đã nghe tiếng bước chân của lực lượng Biotechnica đến từ hành lang phía sau cánh cửa gắn thanh chắn. Dựa vào mức độ dồn dập của những bước chân, chắc hẳn là robot.
Đáng tiếc. Cô thực sự mong muốn dùng móng vuốt của mình cắm vào đám chân tay làm cho Biotechnica ngay bây giờ. Có lẽ để lại 1 tới 2 tên, cho chúng uống Securicine, xem chúng thích thế nào khi thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng. Rốt cuộc, chúng sao có thể cảm thấy đau nếu ko còn hệ thần kinh? Chắc chắn, chúng sẽ trải qua nỗi đau khó tưởng tượng cho đến khi mất đi hệ thần kinh, nhưng sau đó chúng sẽ ko còn cảm nhận thấy gì nữa.
Giống như mẹ cô vậy.
Tai cô vểnh lên khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần cánh cửa. Cô đã làm hỏng mạch điện tử cánh cửa khi đột nhập vào, rất có thể chúng sẽ cho nổ tung nó. Giá trị của căn văn phòng này, thậm chí cả tòa nhà này, chẳng là gì so với những gì Biotechnica sẽ mất khi các kênh tin tức tiếp cận có được các tập tin bí mật của tập đoàn.
Cúi xuống phía sau chiếc bàn lớn, Sasha bật móng vuốt lên sẵn sàng cho trận đấu. Ko ngoài dự đoán, cánh cửa tan nát chỉ còn lại khói và lửa, nhưng mức độ adrenaline của Sasha cao tới mức cô cảm thấy bản thân đã uống cả một thùng chất kích thích chiến đấu.
Ngay tại đây, vào khoảng khắc này, cô cảm thấy có thể vật tay thắng Dorio.
Những suy nghĩ vu vơ ngẫu nhiên vụt qua và rồi tất cả những gì còn lại chỉ còn là bản năng. Cô ko cảm thấy sợ hãi, adrenaline quá cao để có thể hoảng sợ. Cô cảm thấy toàn bộ căn phòng, thậm chí cả cơ thể cô tất cả đều biến mất.
Một quả lựu đạn được ném ra để đánh lạc hướng và cô nhân cơ hội này nhảy lên vai con droid gần nhất khi chúng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ. Cô dễ dàng cắt phăng đầu nó chỉ bằng một cú vuốt rồi nhảy đi lần nữa.
Đôi chân cô di chuyển trên mặt sàn còn mắt thì quan sát đối thủ, những con robot giờ mới bắt đầu khóa mục tiêu của chúng. Cuộc tấn công ban đầu chỉ kéo dài trong chốc lát nhưng đem tới thông tin quan trọng. Có thêm nhiều con nữa đang xuất hiện ở hành lang, máy bay tự lái đang bay ở bên ngoài cửa sổ. Đó là tất cả những gì cô cần biết: bản thân ko thể sống sót ra khỏi đây.
Đây là nơi cô sẽ chết.
Nhưng rồi, cô đã biết điều này ngay từ lúc cô quyết định nhấn nút Upload phải không? Cô chấp nhận cái giá này, miễn là quá trình Upload hoàn tất. Miễn là mẹ cô được báo thù và tập đoàn chịu trách nghiệm cho việc đó phải trả giá, Sasha sẵn sàng dùng mạng sống của mình để bảo vệ quá trình Upload.
Đôi mắt sáng lên trong bóng tối ngoài văn phòng, những móng vuốt lấp lánh trong ánh sáng yếu được đèn pha của trực thăng Biotechnica gần đó chiếu vào văn phòng khi cô chuẩn bị lao vào trận chiến lần nữa...
Đợi đã, ánh đèn từ trực thăng đang... sáng hơn?
Cô quay đầu sang một bên và bất ngờ khi thấy chiếc máy bay tự lái đang lao thẳng vào cửa sổ lớn của văn phòng. Điều duy nhất cứu cô là là do cảm giác hưng phấn từ adrenaline tiếp tục lan tỏa khắp cơ thể, mang lại cho cô khả năng phản xạ cần thiết để tự mình nằm sấp xuống sàn nhà khi chiếc máy tông thẳng vào văn phòng, chỉ cách màn hình máy tính vài
và đâm sầm vào lũ robot xong lôi chúng ra khỏi chỗ này.
Vụ va chạm thật khủng khiếp khiến toàn bộ tầng rung chuyển. Tất cả những gì Sasha có thể là chỉ cứng ngắc nhìn không nói một câu. Ngay cả những con robot cũng không di chuyển trong một khoảnh khắc, như thể bộ xử lý của chúng cần vài giây để xác nhận rằng vụ việc vừa rồi đã xảy ra.
Sau đó, cánh cửa của trực thăng bật ra khỏi bản lề mạnh tới mức làm con robot gần đó bị phá hủy ngay lập tức. Rồi ngay lập tức một cánh tay to lớn từ bên trong trực thăng cầm khẩu Burya bắn lủng đầu 2 con robot khác.
Những gì tiếp theo lộ ra từ bên trong chiếc trực thăng chỉ có thể được mô tả như một con quái vật khổng lồ, một người khổng lồ đứng sừng sững ở hành lang đến mức gần như hoàn toàn chặn cả con đường, đầu của người này chạm tới trần nhà trong khi cất đi khẩu súng.
Người này nhặt phần còn lại của con robot bằng 1 tay như thể nó rất nhẹ, dùng nó cản những viên đạn của những con robot còn lại đang nổ súng ở hành lang. Người đàn ông nhanh gầm lên về phía cô.
" Bom! Ném nó vào đây! NGAY BÂY GIỜ!"
'Làm thế nào mà- ko quan trọng' Sasha loại bỏ ý nghĩ đó, cô nhanh chóng nhảy nhảy qua cái bàn và ném chiếc túi về phía người khổng lồ với tất cả sức lực.
Một cánh tay to gần bằng người cô vươn ra, nắm lấy dây đai trước khi ném nó về phía hành lang. Người lạ mặt này thả chiếc túi xuống đất, một lần nữa rút khẩu súng Burya từ cái bao súng lớn nằm ở đùi, chuẩn bị một phát súng và toàn bộ hành lang bốc cháy khi anh ta bắn trúng chất nổ ở trong cái túi.
" Anh là tên quái nào?" cô cuối cùng cũng nói được khi con quái vật lao tới phía cô, mỗi bước chân đều làm rung chuyển sàn nhà.
" ĐỂ SAU!" Người này gầm lên.
Thay vì nhảy qua bàn như cô từng làm, người này 1 tay đặt xuống cái bàn và nhẹ nhàng ném nó ra chỗ khác như thể cái bàn rất nhẹ vậy.
Nó vỡ thành từng mảnh khi đập vào tường, nhưng tất cả những gì Sasha quan tâm vào lúc đó là quá trình Upload đã hoàn tất trước khi gã khổng lồ phá hủy máy tính. Cô đã làm được. Mẹ của cô đã được trả thù. Biotechnica sẽ phải chịu tổn thất nặng nề và cô-
"-ơ!?"
Bị người đàn ông lớn nhất mà cô từng gặp ôm lấy eo và lao thẳng về phía cửa sổ mà chiếc trực thăng tông vào.
Sasha gần như không có thời gian để suy nghĩ xem bản thân đang cố làm gì trước khi nhảy qua cái lỗ bên hông tòa nhà Biotechnica. Cú nhảy này... thật lạ lùng....yên bình, gần như như thế. Cả 2 rơi vào đại dương ánh sáng, những quảng cáo vẫn hiện diện khắp NC, nổi lên và biến mất khi họ lao vút qua không trung, hướng xuống đường cao tốc bên dưới.
'Tại sao... tại sao người này lại cứu mình? Tại sao...người này lại sẵn sàng chết cùng mình?' Sasha không thể không thắc mắc khi cô rơi ngày càng nhanh.
Người lạ mặt này rất mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ, ít nhất là từ những gì cô vừa chứng kiến. Nhưng liệu như vậy đã đủ để sống sót khi rơi từ nóc nhà của Biotechnica? Có lẽ có cyberware nào đó cho phép người dùng làm điều đó, nhưng nếu có, Sasha không thể nghĩ ra đó là cyberware gì ngay bây giờ và bản thân cô cũng ko cây ghét thứ gì đó giống như vậy.
Cô có móng vuốt, kỹ năng, khẩu súng lục Militech Omaha nhỏ màu hồng và một con chip trên vai để chống lại đám tay chân của lũ tập đoàn xấu xa và... chỉ vậy thôi.
Đó là tất cả những gì cô có... tất cả những gì cô sẽ để lại cho những người bạn.
Đợi đã, chiếc SUV nào đó đang lao tới chỗ họ khá nhanh... và có một người đàn ông vạm vỡ nào đó đang đứng bên hông xe với đôi tay dang rộng...
Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc. Tiếng kim loại va vào nhau khi chiếc Chevillon cọ xát lan can, âm thanh của thịt va vào nhau và cuối cùng là tiếng rên rỉ đau đớn khi động lượng của họ bị dừng lại đột ngột. Sasha cảm thấy như bị quất roi và phải mất một lúc cô mới dám mở mắt.
Làn gió đã thuyết phục cô mở mắt. Không còn là những con gió dịu dàng mềm mại, trôi nhẹ và vui đùa kéo lấy áo khoác và tóc của cô như muốn đưa cô lên cao. Giờ là làn gió lạnh lẽo xen lẫn khắc nghiệt.
Sasha mở mắt, bàng hoàng khi thấy cả cô lẫn vị cứu tinh bí ẩn vẫn còn sống. Thay vì lao thẳng xuống đường cao tốc, họ bị kéo đi bởi đôi tay người to lớn trên chiếc Chevillon vào giây cuối cùng
Tuy nhiên, cú va chạm đủ khủng khiếp, đủ để cô ngửi thấy mùi quen thuộc của máu và làm chiếc xe hiện đang chạy bằng 2 bánh, cả chiếc xe nghiêng về một bên đang trượt dài trên lan can.
2 người đàn ông to lớn ở trên xe đang rên rỉ và căng sức nắm chặt người cứu mạng cô, và sau nỗ lực cuối cùng, họ kéo cả cô lẫn người khổng lồ vào bên trong xe. Hành động này đủ để nghiêng chiếc Chevillon và làm nó lại đi bằng cả 4 bánh, hơi loạng choạng một chút trước khi tách ra khỏi lan can rồi biến mất vào trong màn đêm.
Người khổng lồ vẫn ôm chặt cô trong vòng tay anh ta như con mèo con. Giờ định thần lại, cô có thể thấy rõ 2 người vạm vỡ ngồi trên xe khá giống nhau và chắc chắn họ cùng thuộc băng Animals.
" Mẹ, sếp nặng tới cả tấn . Tí thì đi luôn đôi tay này."
" Lo gì, Vasili. Nếu hỏng thì sếp cho tiền mua cái mới." Anh trai của người kia ( Sasha giả định) trấn an khi anh ta nhăn mặt xoay người phát ra loạt tiếng răng rắc át cả tiếng gió dù họ đang lướt đi trên đường cao tốc.
Tuy nhiên người vừa nói quay sang vị cứu tinh của cô với vẻ mặt thất vọng.
" Dù bọn em tới kịp thời nhưng sếp nghĩ cái đéo gì vậy? Chúng ta đã có được chiến lợi phẩm từ Techtronika, tại sao lại sếp lại lấy chiếc trực thăng rồi tông nó vào tòa nhà của đám tập đoàn?"
" Đơn giản. Vì người này." Người khổng lồ thản nhiên trả lời rồi đặt cô ngồi xuống ghế khi cô thốt liên một tiếng "ehhh!" đầy ngạc nhiên.
Trong khoảng khắc, 2 anh em im lặng nhìn nhau.
" Hả?" 2 anh em đồng thanh
" Hả?" cô cũng lên tiếng.
"Dominic. Vasili. Đây là Sasha. Netrunner và là một cô nàng ngầu đét. Mẹ chắc chắn cũng sẽ thích cô ấy."
Thế là đôi mắt Vasili mở to rồi nhìn chằm chằm vào cô như một con chim ưng với sự quan tâm mãnh liệt rõ ràng. Không phải những ánh nhìn 'quan tâm' mà cô ấy thường nhận được khi đi dạo trên đường phố NC. Anh chàng này quan tâm đến kỹ năng của cô. Bản thân anh ta cũng là netrunner?
Sasha chưa bao giờ thấy người to lớn như này lại là netrunner
" Sasha. Đây là Dominic và Vasili. Thuộc băng Animals và cũng là người tốt. Ko hẳn, nhưng đủ tốt đối với người cùng băng. Cô cần thứ gì đó để bắn, hãy nói với Dominic. Muốn hack thứ gì đó, gặp Vasill."
" Còn anh? Anh là ai? Tôi được gì khi nói chuyện với anh?" Cô lên tiếng.
Người khổng lồ nhấc cánh tay lên một chút, nhìn về phía cô rồi nở nụ cười lười biếng trên khuôn mặt nặng nề của anh ta, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn.
"Tên tôi là Michael Rose, nhưng mọi người thường gọi tôi là Simba hay Sim. Tôi là Hoàng tử của băng Animals."
Nụ cười lười biếng trở nên sắc bén hơn.
" Và cô hãy nói chuyện với tôi khi cô muốn xóa xổ thứ gì đó khỏi thế giới chết tiệt này."
Sasha chớp mắt vài lần khi những người khác cười khúc khích. Cô nhận thấy tiếng này khá giống với tiếng gầm rú của chiếc xe đang di chuyển.
"Ồ. Thật tốt khi biết điều đó." Cuối cùng cô cũng cất tiếng với giọng hơi choáng váng, nhưng Simba đã không còn quan tâm nữa.
"Barrett, đưa chúng ta ra khỏi đây. Đi vào các con hẻm ở Heywood cho tới khi tới Rancho Coronado. NCPD không tuần tra ở đó, chúng ta sẽ an toàn ở con phố đó."
" Ok sếp!" người lái xe trả lời, chiếc xe lao vút trên mặt đường nhựa dười bầu trời đêm tại NC.
Trong một khoảnh khắc, sự im lặng bao trùm cả nhóm. 2 anh em đang ngồi chữa thương cho nhau còn Simba gần như sắp ngủ gật. Cô phải mất một lúc mới có can đảm phá vỡ sự im lặng, giờ đây sự giận dữ, phẫn nộ đã nhường chỗ cho sự kiệt sức tới tận xương tủy.
"Tại sao.." cô bắt đầu, nhìn lên Simba.
Bằng cách nào đó, đôi mắt này làm cô liên tưởng tới một con sói. Ko, một con sư tử. Trang nghiêm, mạnh mẽ và trên hết thừa sức biến cô thành những mảnh vụn chỉ bằng cử chỉ thoáng qua. Dù vậy, cô vẫn phải biết câu trả lời.
" Tại sao anh lại cứu tôi?" cô hỏi, câu hỏi dày vò tâm trí cô kể từ lúc Simba lái máy bay lao thẳng vào tòa nhà chọc trời.
" Tiện tay," Anh ta trả lời thản nhiên và cô ko chùn bước trước điều đó.
"Ồ." Cô nói, trước khi hít một hơi, cố gắng giữ nụ cười trên môi.
"Vậy tại sao anh lại xuất hiện... đột ngột như vậy?"
"Chúng tôi đang thực hiện cuộc đột kích vào Biotechnica. Địa điểm khác. Nhận thấy cảnh báo an ninh đã bị ngắt ở Corpo Plaza, vì vậy tôi đã cướp một trực thăng ở cơ sở bọn chúng và đi thẳng đến Trung tâm thành phố.ôi nghĩ mình sẽ giải quyết vấn đề trước khi nó khiến đàn của tôi gặp rắc rối. Thay vào đó, tôi thấy cô đang chiến đấu để giành lấy mạng sống nên tôi đã nhắn tin cho mấy người này tới đón và nhảy xuống cứu cô." Simba giải thích, tay còn để trên mặt.
Anh ta trông rất bình tĩnh về việc này, như kiểu việc cướp máy bay rồi đâm nó vào tòa nhà của các tập đoàn như là việc làm hàng tuần.
Chà, xét cho cùng thì người này cũng thuộc băng Animals... Cũng có thứ hạng cao nếu xét trên trang phục và cơ bắp.
" Đỡ lấy sếp khi sếp nhảy khỏi thì đỉnh tòa nhà chọc trời ko phải là ' tới đón' " Vasili càu nhàu, mặc dù Sasha có ấn tượng rằng đó là cách anh chàng nói chuyện.
" Ờ, và cậu đã đỡ được tôi." Simba cười
Trước khi cuộc tranh cãi tiếp tục, Sasha không thể kiềm chế được sự tò mò của mình.
" Anh lấy được những gì?" Cô buột miệng.
Đáng ngạc nhiên Dominic người im lặng nhất đã lên tiếng, anh ta nhặt chiếc túi đặt ở dưới chân lên.
" Súng! Rất nhiều súng!"
Sasha khá chắc chắn rằng bản thân bị hỏng tai sau vụ nổ vì cô ko thể tin những gì cô vừa được nghe.
" Mấy người cướp... súng?"
" Ờ"
"...từ tập đoàn di truyền học?"
" Chuẩn!"
" Việc này... khá độc đáo?" Sasha cố gắng nói khéo léo
" Đó là kế hoạch thiên tài. Ai lại đi ăn trộm súng từ Biotechnica? Mọi người đều biết mục tiêu thích hợp nhất để cướp vũ khí là từ Militech, hoặc Arasaka. Nhưng mà làm thế khác nào xin chết. Ko ai có thể nghĩ tới việc cướp vũ khí từ Biotechnica, kể cả chính Biotechnica." Dominic nói với giọng đầy tự hào.
" Bảo mật của Biotechnica ko phải từ Secure Services Inc. Tường lửa cũng tương tự. Kho vũ khí của chúng thực tế cũng ko được canh gác cẩn thận." Vasili khinh thường nói.
Điều đó... có lý, Sasha cho là vậy, ít nhất là đối với ai đó.
"Nhưng... tại sao lại cướp súng từ Biotechnica?" Cô không thể không hỏi.
Dominic cười lớn rồi ném túi súng cho Simba, người dễ dàng bắt nó bằng một tay rồi kéo khóa và rút ra hai khẩu súng ngắn khổng lồ từ trong túi, giơ 2 khẩu súng hạng nặng này lên một cách dễ dàng với nụ cười rạng rỡ.
" Chúng là quà sinh nhật!"
"…. Gì."
" Cho mẹ của tôi!"
"Gì"