Editor: Linh
Con ngươi Vệ Anh đã nhiễm lên sát khí, trong cung Trường Nhạc người người câm như hến, ngay cả thở cũng không dám.
Bùi Hoành con ngươi trầm trầm, quỳ trên mặt đất nói với Vệ Anh: “Mạt tướng vừa rồi ở ngoài điện Kim Quang phát hiện một người áo đen, một đường truy tung đến đây.”
“Ha?” Vệ Anh đuôi lông mày hơi cong, khóe môi nhếch lên một nụ cười lãnh đạm, “Vậy người áo đen hiện đang ở đâu?”
Bùi Hoành cau mày, đáp: “Mạt tướng thấy hắn ẩn vào cung Trường Nhạc, sau đó liền mất bóng dáng.”
“Bùi Tướng quân, đáp án có lệ như thế, ngươi cho rằng có thể làm Trẫm hài lòng sao?” Vệ Anh giọng điệu lạnh lẽo, tức giận trong lòng tựa hồ có thế lập tức phá băng mà ra.
Người trong cung Trường Nhạc đầu chôn càng thấp, hận không thể để bản thân biến thành bụi bay đi. Bùi Hoành mấp máy môi, nói với Vệ Anh: “Tất cả lời mạt tướng nói đều là thật, mong Hoàng thượng minh giám.”
“Bùi Hoành, yêu bài của thiên linh vệ không phải là dùng để cho ngươi ban đêm xông vào cấm cung!”
Hoàng thượng tức giận rống to một tiếng làm trái tim của tất cả mọi người trong cung Trường Nhạc đều vỡ nát, ngay cả Lý công công nhìn quen trường hợp cũng nhịn không được run lên hai cái.
Bùi Hoành cúi đầu im lặng không lên tiếng, con ngươi Ôn Ly hơi lóe, đi đến trước mặt Vệ Anh nói: “Bùi tướng quân thật là vì người áo đen mà đến.”
Vệ Anh nghiêng đầu nhìn qua Ôn Ly, giống như có chút không vui, “Nói vậy Hoàng hậu nhìn thấy người áo đen rồi hả?”
Ôn Ly khóe miệng giật giật, đáp: “Điều tra một chút là biết.”
Vệ Anh hít vào một hơi, phân phó Lý công công: “Lý công công, cho thị vệ bên ngoài đi tra rõ cung Trường Nhạc.”
“Nô tài tuân mệnh!” Lý công công nhanh chóng chạy ra ngoài điện, truyền khẩu dụ của Hoàng thượng cho thị vệ bên ngoài cung Trường Nhạc.
Vệ Anh nhìn Bùi Hoành quỳ trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Bùi Tướng quân, nếu lục soát không ra người áo đen trong miệng ngươi, ngươi phải bị tội gì?”
Bùi Hoành con ngươi đen khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói với Vệ Anh: “Mạt tướng mặc cho Hoàng thượng xử trí.”
Vệ Anh cười lạnh một tiếng: “Đây chính là ngươi nói.”
Bùi Hoành cụp mắt, không nói thêm gì nữa.
Ở ngoài điện thị vệ hùng hùng hổ hổ điều tra cung Trường Nhạc, trong tẩm cung Hoàng hậu không khí vẫn ngưng trọng như trước.
Khắp phòng người vẫn quỳ trên mặt đất, ngay cả động cũng không dám động. Hoàng thượng đối diện Bùi Hoành, khoanh tay đứng, sắc mặt âm trầm như mưa gió sắp đến.
Ước chừng là biết giờ khắc này Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, bọn thị vệ dùng hết sức tra xét, không qua bao lâu thống lĩnh thị vệ Cao Phóng liền chạy vào báo cáo công tác: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong cung Trường Nhạc không phát hiện nhân sĩ khả nghi nào.”
Vệ Anh con ngươi chớp động, nói với Cao Phóng: “Lục soát tất cả các nơi rồi sao?”
“Trừ tẩm điện của Hoàng hậu nương nương, khắp nơi đều lục soát hết rồi.”
Ôn Ly con ngươi trầm trầm, nàng vẫn luôn ở trong tẩm điện, nếu quả thật có người áo đen tiến vào, nàng không thể không phát hiện.
Bùi Hoành vẫn luôn cúi đầu rốt cục ngẩng đầu lên, đối Cao Phóng tiến vào phục mệnh nói: “Không có khả năng, ta tận mắt nhìn thấy hắn ẩn vào cung Trường Nhạc.”
Cao Phóng nói: “Chúng ta vẫn luôn canh giữ ở ngoài điện, vẫn không nhìn thấy có người áo đen tiến vào cung Trường Nhạc.”
Cao Phóng ngoài miệng tuy là nói như vậy, thật ra trong lòng cũng toát mồ hôi dầm dề. Giờ khắc này kệ giữa bọn họ có ai từng nhìn thấy người áo đen tiến vào hay không, hắn đều chỉ có thể nói không có. Bởi vì nếu bọn hắn thật sự thả một người áo đen tiến vào cung Trường Nhạc lại không hề phát hiện ra, vậy Hoàng thượng muốn trách tội xuống dưới, nói không chừng chính là chuyện mất đầu.
Hiện tại hắn chỉ hi vọng, nếu thật sự có một người áo đen như vậy, vậy hắn nhất định phải trốn kĩ một chút, ngàn vạn đừng để bị bọn họ tìm ra.
Chút tâm tư đó của Cao Phóng Bùi Hoành tự nhiên rất rõ, hắn nhìn Cao Phóng cười lạnh một tiếng: “Lúc ta vào các ngươi cũng không thấy.”
Cao Phóng: “…”
Vệ Anh tuy rằng ước gì mượn cơ hội này giết chết Bùi Hoành, nhưng sự tình liên quan đến an toàn của Ôn Ly, hắn cũng không chấp nhận được chút qua loa nào. Nếu trong cung Trường Nhạc thật sự ẩn núp một người áo đen, còn muốn hắn sau này ngủ an tâm sao được.
Thấy Hoàng thượng trong khoảng thời gian ngắn không nói gì, mọi người trong lòng đều dị thường không yên. Ôn Ly cúi đầu trầm tư một lát, sau đó con ngươi sáng ngời: “Tàng mộc vu lâm, giấu người tại đoàn, làm người này giống với người khác, người đến nhìn mà không thấy.”
Ôn Ly vừa dứt lời, Bùi Hoành và Vệ Anh liền đồng thời nhìn qua.
Vệ Anh con ngươi khẽ động, trầm giọng hỏi Ôn Ly: “Lời này của Hoàng hậu là ý gì?”
Ôn Ly nói: “Thích khách ẩn vào cung Trường Nhạc liền hư không biến mất, lục soát không ra là bởi vì hắn vốn là người cung Trường Nhạc.”
Ôn Ly thốt ra lời này, những người quỳ trên mặt đất sắc mặt lập tức trắng bệch, “Nương nương, nô tài oan uổng!”
Lời Hoàng thượng nói sáng nay vẫn còn quanh quẩn bên tai, bọn họ làm sao có thể có hiệu suất lấy thân thử nghiệm như vậy đâu!
Bùi Hoành ánh mắt nghiên cứu đảo qua tất cả mọi người một lượt, sau đó nói: “Người áo đen đó khinh công vô cùng tốt, nhóm cung nhân cung Trường Nhạc hẳn là không có thân thủ như vậy.”
Đúng đúng đúng! Bùi Tướng quân nói không thể càng đúng hơn! Người một phòng nội lưu đầy mặt, cung Trường Nhạc này thật đúng không phải chỗ để người sống! Trong vòng một ngày liền nhận đến hai lần kinh hách nghiêm trọng, trái tim dù có khỏe mạnh cũng gánh không được đâu!
Ôn Ly nghe xong lời Bùi Hoành nói, khóe miệng hơi cong: “Có một loại người không chỉ có võ công, còn có thể quang minh chính đại hoạt động chung quanh cung Trường Nhạc, còn không khiến cho bất luận kẻ nào nghi ngờ.”
Vệ Anh nghe vậy chân mày cau lại, sau đó ánh mắt lợi hại quét qua Cao Phóng đang quỳ trên mặt đất.
Giống như là đột nhiên bị một con rắn kịch độc gắt gao nhìn chằm chằm, Cao Phóng nhất thời rùng mình một cái, liền ngay cả răng nanh cũng không tự giác va vào nhau.
Biết rõ địa hình và thị vệ bố phòng, còn có thể tiến vào cung Trường Nhạc sau đó nháy mắt biến mất, phù hợp tất cả các điều kiện, không phải thủ vệ cung Trường Nhạc thì không còn ai khác.
Người thủ vệ Hoàng hậu lại là tâm phúc của người khác, nghĩ đến Vệ Anh liền nén không được lửa giận thiêu đốt.
Trên người Hoàng thượng đột nhiên bốc lên nồng liệt sát khí, khiến quần áo sau lưng Cao Phóng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, hắn lấy lại thần, cố tự trấn định nói: “Hoàng thượng, việc này không thể nghe phiến diện từ Bùi Tướng quân, người áo đen kia rốt cục có tồn tại hay không còn chưa thể kết luận.”
Hôm nay việc này, mặc kệ kết quả thế nào, làm thống lĩnh hắn đều khó chối tội này. Tuy rằng trong lòng sớm không ôm bao hi vọng, nhưng hắn vẫn nhịn không được thay bản thân cãi lại mấy câu.
“Báo –” Lại một người chạy chậm tiến vào, quỳ trên mặt đất báo với Vệ Anh: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ở trong bụi cỏ cạnh tường phát hiện một bộ quần áo dạ hành.”
…
Ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Cao Phóng, vụt tắt sạch sẽ.
Vệ Anh cười lạnh một tiếng, nhìn Cao Phóng nói: “Cao thống lĩnh, đây thật đúng là lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.”
Cao Thống lĩnh: “…”
Tuy rằng người áo đen có thể cấp tốc thay xuống quần áo, nhưng thủy chung không thể kịp thời hủy diệt chứng cớ.
Cao thống lĩnh im lặng quỳ trên mặt đất không dám động, chỉ còn chờ Hoàng thượng tuyên án.
“Người tới, kéo Cao thống lĩnh ra ngoài trọng đánh 100.”
“Vâng!” Hai người thị vệ đi tới, dự bị đặt lên Cao Phóng.
Vệ Anh liếc nhìn Cao Phóng, lại nói: “Cao thống lĩnh, trong vòng ba ngày nếu không thể tra được người áo đen là ai thì mang đầu đến gặp Trẫm!”
Cao thống lĩnh hướng Vệ Anh ôm quyền, dồn khí đan điền, “Thuộc hạ nhất định không cô phụ Hoàng thượng nhờ vả!”
Vệ Anh mắt lạnh nhìn hắn, thanh âm tuy lãnh đạm nhưng lại lộ ra nồng đậm nguy hiểm: “Cao thống lĩnh, ngàn vạn đừng vọng tưởng tùy tiện tìm một kẻ chết thay đến cho qua Trẫm, tội khi quân nhưng là muốn tru di cửu tộc đấy.”
Cao Phóng sắc mặt vốn trắng bệch lập tức càng thêm trắng hơn, “Xin Hoàng thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra làm rõ việc này!”
“Tốt nhất là vậy.” Vệ Anh gương mặt lạnh lùng, “Từ hôm nay trở đi các ngươi không cần lại thủ vệ cung Trường Nhạc nữa. Lý công công, điều hết thủ vệ ở điện Thừa Càn đến cung Trường Nhạc.”
Lý công công nghe vậy hơi kinh hãi, hắn tiến lên một bước, hướng Vệ Anh cung kính nói: “Hoàng thượng, nếu là điều hết thủ vệ điện Thừa Càn đến cung Trường Nhạc, vậy an nguy của Hoàng thượng làm sao bây giờ?”
Vệ Anh mày nhíu lại, “Trẫm sẽ ở cung Trường Nhạc, điện Thừa Càn bên kia nhiều người canh giữ như vậy làm cái gì?”
Lý công công: “…”
Hoàng thượng như vậy thật sự tốt sao!
Lý công công trong lòng mặc dù oán thầm, nhưng trên mặt cũng là tất cung tất kính rời khỏi cung Trường Nhạc, sai nhân thủ rời đi. Cao thống lĩnh cũng bị thị vệ gác xuống đi chịu đòn.
Vệ Anh nhìn những người liên quan quỳ trên mặt đất, cuối cùng đại phát từ bi nói: “Tất cả đều đứng lên đi.”
Mọi người như trút đc gánh nặng trong lòng thở phào một hơi, hôm nay cái mạng nhỏ cuối cùng cũng bảo trụ được. Mọi người quỳ lâu như vậy, hai chân đã sớm run lên, toàn bộ dựa vào đỡ lẫn nhau mới run run rẩy rẩy đứng dậy được.
Chỉ có một mình Bùi Hoành vẫn cao ngất đứng đó, như một thân cây bạch dương thủ vệ biên cương.
Vệ Anh nhẹ cong môi, đi đến trước mặt Bùi Hoành nói: “Bùi tướng quân không hổ là tướng quân của thiên linh vệ, quỳ lâu như vậy mà vẫn không thấy không chút nào không khỏe.”
Hoàng thượng âm tình bất định, Bùi Hoành đoán không ra tâm tư hắn, liền cũng chỉ cung kính đứng ở một bên không đáp lời.
Nói nhiều sai nhiều, im lặng là vàng.
Vệ Anh nhìn dáng vẻ trấn định tự nhiên của hắn, độ cong khóe miệng càng sâu: “Bùi tướng quân thân thể đã tốt như vậy, vậy thì tiếp tục ra ngoài điện quỳ đi.”
Bùi Hoành: “…”
Đây tuyệt đối là quan báo tư thù, tuy rằng Bùi Hoành đến nay vẫn không rõ hắn tột cùng là đắc tội Hoàng thượng khi nào.
Chẳng lẽ bởi vì hội hoa đăng lần đó hắn ôm Hoàng hậu một lát?
….
Nhưng không phải lúc đó chính hắn đã đánh sưng tay mình lên rồi sao!
Một đêm này, thiên linh vệ Thượng tướng quên Bùi Hoành ở ngoài cung Trường Nhạc quỳ một đêm.
Chuyện này sáng sớm ngày hôm sau liền truyền khắp toàn bộ 16 vệ, mọi người đối chuyện nào ào ào dự đoán, chúng thuyết đủ kiểu, nhưng cuối cùng truyền đến trong tai Ôn Ly chính là phiên bản thế này — truyền thuyết, đương kim thánh thượng coi trọng sắc đẹp của hoa 16 vệ, đùa giỡn không thành ngược lại sinh hận.
Ôn Ly: “…”
Trong cung Vĩnh Hòa, Trình mỹ nhân dựa người vào ghế mỹ nhân, nhắm mắt dưỡng thần.
Tố Lan đứng ở bên người nàng ta, khẽ báo: “Nương nương, Cao thống lĩnh bị Hoàng thượng trọng đánh 100 gậy, thủ vệ cung Trường Nhạc tất cả đều bị thay, nghe nói là trực tiếp điều qua từ điện Thừa Càn của Hoàng thượng.
Trình mỹ nhân nhắm mắt lại cười lạnh một tiếng: “Giang tiệp dư làm việc quả nhiên không đáng tin cậy.”
Tố Lan nhìn Trình Mỹ nhân, mở miệng nói: “Nương nương, nô tì còn nghe được Hoàng hậu nương nương là người đầu tiên hoài nghi người áo đen ở bên trong đội thủ vệ.”
Trình mỹ nhân nghe vậy, con mắt vẫn luôn nhắm rốt cục mở ra, một đôi mắt đẹp như không có tiêu điểm, chỉ thẳng tắp nhìn về phía trước. Sau một lúc lâu mới lại lần nữa khép lại, khóe miệng gợi lên một độ cong rõ ràng, “Giang tiệp dư không phải đối thủ của Hoàng hậu, mệt ta còn tặng nàng ta một tin tức hữu dụng, thật sự là đáng tiếc.”
Tố Lan chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Nương nương, Hoàng thượng đã trực tiếp ở lại cung Trường Nhạc, chúng ta sau này làm sao bây giờ?”
Trình mỹ nhân không có lập tức trả lời, mà là qua một lúc lâu sau mới nói: “Tiếp theo chúng ta không cần làm gì hết, xem Giang tiệp dư tự mình ép lăn qua lăn lại là được.”