Chương 54: Chương 54

Editor: Linh

Giang Tiệp dư sáng sớm đã chạy đến cung Trường Thọ của Thái hậu khóc lóc kể lể bi thảm gặp phải tối qua.

Thái hậu nhìn người đang khóc lóc sướt mướt trước mặt mình, chân mày nhịn không được nhíu lại, “Tâm Duyệt, ngươi như vậy không chiếm được niềm vui của Hoàng thượng đâu.”

Giang Tâm Duyệt nghe vậy tiếng khóc im bặt, nhưng một đôi mắt vẫn phiếm ánh nước trong suốt, “Bác, chỉ cần Hoàng hậu một ngày còn ở, Hoàng thượng liền sẽ không liếc nhìn ta.”

Thái hậu nghe xong lời này của Giàng Tâm Duyệt, ngoài mặt tuy bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã trăm chuyển ngàn hồi. Cuối cùng, bà ta chỉ trung quy chung củ nói câu: “Hoàng thượng sẽ không phế Hậu.”

Tuy rằng không lấy được đáp án mình muốn, nhưng là Giang Tiệp dư biết rõ bản thân có ý nghĩa quan trọng trong chiến lược của Thái hậu, bằng không Thái hậu cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư mang nàng ta vào cung như vậy.

Nàng ta xoa xoa nước mắt, đi đến trước mặt Thái hậu nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng hiện tại không phế hậu chỉ là vì Hoàng thượng sủng nàng. Nếu có một ngày nàng thất sủng, vậy việc này sẽ không nhất định.”

Thái hậu con ngươi hơi động, ngẩng đầu nhìn Giang Tiệp dư, khóe miệng cười yếu ớt: “Hoàng hậu hiện tại chính là một nhành độc hoa hậu cung, ngươi sao biết khi nào nàng mới có thể thất sủng?”

Giang Tiệp dư cúi người ghé vào bên tai Thái hậu thấp giọng nói: “Bác, Tâm Duyệt nói một chuyện thú vị.”

Thái hậu nghe vậy rủ mắt, “Nói nghe một chút.”

Giang Tiệp dư nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Thái hậu một hồi, Thái hậu con ngươi biến sắc, cuối cùng khóe miệng hơi mím, thản nhiên nói: “Dâm loạn hậu cung chính là tội chết.”

Giang Tiệp dư lạnh lùng cười: “Như vậy không phải là vừa vặn sao?”

Thái hậu đánh giá nhìn Giang Tiệp dư một cái, nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân còn bốc hơi nóng. Ghen tị quả nhiên có thể khiến người ta phát cuồng, Giang Tiệp Dư trước mắt này đã không còn là Giang Tam tiểu thư hồn nhiên trước kia nữa rồi.

“Tâm Duyệt à, Tiên hoàng trước khi băng hà đã tứ hôn cho Hoàng thượng và Công chúa nước Đông Khuê, ai gia tính tính thời gian, hôn kỳ cũng sắp đến rồi.”

Giang Tiệp dư con ngươi hơi động, Thái hậu đột nhiên chuyển hướng đề tài, ý tứ là ngầm đồng ý đề nghị vừa rồi? Giang Tiệp dư thân thiết cười với Thái hậu: “Không biết công chúa nước Đông Khuê là người thế nào nhỉ?”

Công chúa nước Đông Khuê là nữ hán tử uy vũ hùng tráng.

Nàng từng đánh bại mười đại dũng sĩ của nước Đông Khuê, chân đá liệp báo sa mạc, con dân nước Đông Khuê đánh giá khen chê về nàng không đồng nhất, nhưng có một nhất trí thần kỳ chính là – gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Nhưng nữ hán tử uy vũ hùng tráng ấy lại nếm mùi thất bại trong một lần lãnh binh xuất chinh, nghe nói đối phương là một quý công tử tác phong nhanh nhẹn, nữ hán tử công chúa Tắc Á từ sau lần bị đánh bại đó liền vẫn luôn đối hắn nhớ mãi không quên. Đại vương nước Đông Khuê Bàn Thập Nhất dạo này rất vui vẻ. Vốn gả muội muội mình yêu thương nhất đi xa tha hương, trong lòng hắn mười vạn luyến tiếc. Nhưng cái người lúc ấy vẫn chỉ là Khánh vương Ngũ hoàng tử, hiện tại biến hóa nhanh chóng thành Hoàng đế nước Khương, liên quan công chúa Tắc Á gả đi bỗng chốc liền trở nên quý giá.

Vệ Anh hôm nay vào triều sớm để nghênh đón sứ thần nước Đông Khuê. Sứ thần mang theo một đống lớn vàng bạc châu báu, chim quý thú lạ đến yết kiến Tân đế. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giới thiệu công chúa Tắc Á cho Hoàng đế.

Hôm nay công chúa Tắc Á cố ý trang điểm một phen, trên đầu đội ngân sức tạo hình độc đáo, bội hoàn bên hông theo mỗi bước đi đều sẽ vang lên tiếng đinh đang.

Không có diễu võ giương oai như ngày trên chiến trường, ngược lại mang theo mấy phần xinh đẹp.

Có điều Hoàng thượng cả trái tim đều dính trên người Hoàng hậu, tự nhiên là không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của công chúa Tắc Á, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng bãi triều về với Ôn Ly.

Buổi sáng lúc đi sắc mặt Ôn Ly không được tốt lắm, hắn thật sự có chút không yên lòng.

Sứ thần không nhìn ra Hoàng đế trên ghế rồng không yên lòng, thao thao bất tuyệt một hồi lâu mới ngậm miệng lại. Trong quá trình dài dòng đó, công chúa Tắc Á vẫn luôn thẹn thùng e lệ nhìn Vệ Anh, bộ dáng chim nhỏ nép vào người này nếu để con dân nước Đông Khuê nhìn thấy, nhất định sẽ nhịn không được tự đâm hai mắt.

Nhưng vô luận nàng ta nhìn thấy nào, ánh mắt Hoàng thượng thủy chung không nhìn về phía nàng ta, điều này khiến nàng ta có chút thất vọng.

Vệ Anh dàn xếp tốt cho sứ thần và công chúa Tắc Á xong, tuyên bố đêm nay sẽ đón gió tẩy trần cho bọn họ rồi vội vàng bãi triều.

Vừa mới vào đại điện liền thấy Phương Tiêu vẻ mặt nôn nóng, Phương Tiêu thấy Vệ Anh liền vội vàng nghênh đón.

“Hoàng hậu tỉnh rồi à?” Vệ Anh miễn lễ nàng, trực tiếp hỏi.

Phương Tiêu nhanh chóng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vừa tỉnh liền bị Thái hậu tuyên đến cung Trường Thọ.”

Vệ Anh nhướng mày, đi thẳng về phía cung Trường Thọ.

Trong cung Trường Thọ, Thái hậu tự nhiên ngồi ở ghế trên, Giang Tiệp dư vô cùng thân thiết đứng ở bên cạnh bà ta, còn Ôn Ly thì lại một mình đứng bên dưới chịu thẩm tra.

“Hoàng hậu à, làm mẫu nghi một nước, không có chút bao dung độ lượng thì sao được? Ngươi bình thường bá chiếm Hoàng thượng cũng thôi, nhưng đêm qua là đêm tân hôn của Hoàng thượng và Giang Tiệp dư, ngươi còn kéo Hoàng thượng đến cung Trường Nhạc của ngươi, việc này chỉ sợ có chút không thỏa đáng?”

Thái hậu là người ngồi trên cao lâu nhất, giáo huấn người khác tự nhiên là có một bộ, Ôn Ly ngây ngốc nghe, thế nhưng đem mặt Thái hậu và Cục trưởng chồng lên nhau.

Thái hậu nói xong thấy Ôn Ly không có phản ứng, vẫn chỉ ngây ngốc đứng một chỗ, có chút không vui hỏi: “Hoàng hậu có nghe thấy lời ai gia nói không?”

Ôn Ly tối qua bị Vệ Anh ép buộc cả đêm, hôm nay sáng sớm đã bị gọi đến cung Trường Thọ, lúc này cả xương sống thắt lưng đều mềm nhũn, đầu hôn não đau. Nàng hoảng hốt nhìn thoáng qua Thái hậu ngồi trên ghế phượng, vẻ mặt thành khẩn nói: “Mẫu hậu nói rất đúng.”

Thái hậu: “…”

Giang Tiệp dư cười lạnh một tiếng, mở ra hình thức trào phúng, “Hoàng hậu đừng ỷ vào Hoàng thượng thích mình mà không để Thái hậu vào mắt.”

Ôn Ly nghiêm mặt nói: “Cho dù Hoàng thượng không thích ta, ta cũng không để Thái hậu vào mắt.”

Giang Tiệp dư: “…”

Thái hậu: “…”

Thấy sắc mặt Giang Tiệp dư và Thái hậu biến đổi, Ôn Ly trong lòng giật mình, thầm nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình. Hai mặt phủ định chính là khẳng định, ta nói là ta để Thái hậu vào mắt mà.

Vì thế nàng yên tâm thoải mái tiếp tục đứng ngủ gà ngủ gật.

Có điều Thái hậu thủy chung là Thái hậu, đối mặt Hoàng hậu công khai khiêu khích, bà ta vẫn cao quý tao nhã, “Hoàng hậu, làm người đứng đầu hậu cung, ngươi có trách nhiệm để chúng phi tần hậu cung cùng hưởng mưa móc.”

Lần này Ôn Ly cuối cùng không nghe sai lời của Thái hậu, một chữ cũng không lọt nghe vào trong lỗ tai, “Mẫu hậu, đêm qua nhi tức thật sự đột nhiên không khỏe, chứ không có ý cố ý quấy rầy Hoàng thượng và Giang Tiệp dư.”

Thái hậu nhìn thoáng qua nhiều dấu đỏ như ẩn như hiện trên cổ Ôn Ly, khóe miệng gợi lên một độ cong đùa cợt, “Chỉ sợ là sau khi Hoàng thượng đi rồi Hoàng hậu mới không khỏe đi?”

Ôn Ly: “…”

Nàng không được tự nhiên rụt rụt cổ, đứng tại chỗ không đáp lời.

Giang Tiệp dư nhìn Ôn Ly đang đứng phía dưới, vừa nghĩ đến đêm qua là đêm tân hôn của mình, Hoàng thượng lại ở trên giường người khác triền miên, nàng ta liền nhịn không được ghen ghét dữ dội.

“Hoàng hậu nương nương không cần chỉ lo bản thân hưởng lạc, cũng phải bận tâm chút đến long thể của Hoàng thượng mới được.” Giọng điệu âm dương quái khí của Giang Tiệp dư vang lên trước mặt Ôn Ly, Ôn Ly nhìn cái miệng khi đóng khi mở của nàng ta, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, rốt cục, trước mắt nàng bỗng tối sầm.

Vệ Anh vừa mới bước vào cung Trường Thọ liền thấy Ôn Ly thân mình nghiêng hướng về phía nền đất. Vệ Anh trong lòng căng thẳng, không chút suy nghĩ một bước to xông tới, tiếp được Ôn Ly: “Ly Nhi?!”

Ôn Ly hai mắt nhắm nghiền, không có nửa điểm phản ứng.

Vệ Anh con ngươi trầm xuống, ngẩng đầu lên tức giận nhìn về phía Thái hậu và Giang Tiệp dư, “Các ngươi đã làm gì nàng?”

Thái hậu và Giang Tiệp dư cũng phát hoảng, lúc này sắc mặt không khá hơn Vệ Anh là bao. Giang Tiệp dư nhìn sắc mặt âm trầm của Vệ Anh, trong lòng hoảng hốt, bỗng chốc liền trống rỗng. Vẫn là Thái hậu nhìn quen cảnh, tuy rằng bị sát khí trên người Vệ Anh dọa kinh, nhưng vẫn cố trấn định nói: “Chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự, Hoàng hậu đột nhiên ngất đi.”

“Tùy tiện tâm sự?” Vệ Anh cười lạnh một tiếng, nhìn Thái hậu nói, “Vậy ngày khác Trẫm và mẫu hậu cũng tùy tiện tâm sự ha!”

Vệ Anh nói xong liền bế bổng Ôn Ly đang hôn mê lên, hét to một tiếng: “Lý Vạn Cơ!”

Lý công công thân thể chấn động, vội vàng nghênh đón, “Có nô tài!”

“Đi truyền tất cả thái y trong cung đến đây cho Trẫm! Lập tức!”

“Tuân chỉ!”

Nhìn bóng lưng rời đi với vận tốc ánh sáng của Hoàng thượng và Lý công công, Giang Tiệp dư cắn cắn môi, có chút bất an nhìn về phía Thái hậu, “Bác, nếu Hoàng hậu có chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Hoàng thượng, nàng ta không chút nghi ngờ nếu Hoàng hậu có chuyện gì, Hoàng thượng sẽ một đao chém chết nàng ta cho hả giận.

Thái hậu có chút không kiên nhẫn liếc Giang Tiệp dư một cái, “Như vậy không phải hợp với ý ngươi hay sao?”

Giang Tiệp dư mấp máy môi, thấy Thái hậu sắc mặt không tốt thức thời ngậm miệng.

Trong cung Trường Nhạc, Vệ Anh vừa đặt Ôn Ly lên giường, mấy người thị vệ xách theo mấy thái y như gió tiến ào. Đáng thương trong cung rất nhiều thái y giỏi đều là lão nhân lớn tuổi, bị ép buộc như vậy, một cái mạng đi một nửa. Vốn định cùng nhau thở một ngụm, nhưng khi nhìn đến sắc mặt tối tăm của Hoàng thượng, vội vàng đánh mất ý niệm này.

Bọn họ cũng không muốn cái thở đó thành một hơi cuối cùng của bọn họ.

Văn thái y làm thái y có tư lịch già nhất trong thái y viện, vào thời điểm mấu chốt này liền thể hiện ra giá trị của bản thân. Bị mọi người đẩy đến trước mặt Hoàng hậu, Văn thái y liên tục vuốt vuốt chòm râu trắng xóa trên cằm mình, từ từ vươn tay phải ra, ba ngón tay đặt lên mạch của Hoàng hậu.

Hoàng thượng vẫn luôn đứng ở một bên xem, vẻ mặt Văn thái y từ mới đầu kinh ngạc, sau biến thành hiểu ra, cuối cùng là thoải mái. Tâm tình Hoàng thượng cũng phập phồng theo vẻ mặt ông.

“Thế nào rồi?” Thật lâu sau Hoàng thượng mới nghẹn ra ba chữ khô cằn này.

Văn Thái y thu lại bàn tay đặt trên mạch Hoàng hậu, lại vuốt vuốt chòm râu của bản thân mới đứng dậy nói với Hoàng thượng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương không có gì lo ngại.”

Vệ Anh nhướng mày, “Vậy vì sao nàng còn chưa tỉnh lại.”

Văn thái y nói: “Bởi vì Hoàng hậu đang ngủ.”

Vệ Anh: “…”

Vừa rồi một đường xóc nảy thế nhưng không đánh thức được nàng, Hoàng hậu quả thật là… Kỳ tích.

Các thái y còn lại cũng nhất tề thở ra một hơi nhẹ nhõm, loại cảm giác này thật sự là… Vừa quẫn lại khai sáng.

“Cựu thần giúp nương nương mở mấy thang thuốc an thần là được.” Văn thái y đi được mấy bước, đang chuẩn bị cùng Vệ Anh cáo từ, đột nhiên lại như nhớ đến cái gì đó, quay đầu nói với Vệ Anh: “À đúng rồi, Hoàng hậu nương nương có thai rồi.”

-_- Văn thái y à, loại chuyện như này mời ngài đặt lên đầu có được không! Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người trong cung Trường Nhạc.