Chương 37: Hoa Đào Kiếp

Editor: Linh

Mục Tướng quân thấy sắc mặt đen hơn bình thường rất nhiều của phu nhân nhà mình, lập tức lo lắng cho an toàn của bản thân, nhanh chóng giục ngựa đi ra, nói thay phu nhân nhà mình: “Ngươi nói bậy, Thái tử nào có nam nhân như phu nhân nhà ta!”

Trên chiến trường rất im lặng.

Mục Tướng quân sững sờ, cũng ý thức được chính mình nói ngược, “Ta là nói, Thái tử nhà ta không có nam nhân như phu nhân nhà ta!”

…..

Trên chiến trường vẫn im lặng như cũ.

Mục Tướng quân gấp đến độ mặt đỏ bừng, há miệng thở dốc vừa muốn nói chuyện, “Ta là nói….”

“Ngươi câm miệng!” Mục phu nhân và Thái tử đồng thanh gào lên.

Mục Tướng quân mấp máy cánh môi dày của mình, ngoan ngoãn câm miệng.

“Ha ha ha ha ha.” Tiếng cười sang sảng như tiếng chuông bạc của Tắc Á quanh quẩn trên không trung đại mạc, rất nhiều tướng sĩ nghe được tâm viên ý mã, “Tướng quân đen này của ngươi thật đúng là thú vị!”

Được mỹ nhân khích lệ, Mục Tướng quân ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Đâu có đâu có.”

Mục phu nhân mày dựng đứng lên, một đao bổ về phía cái đầu đen của Mục Tướng quân, “Chàng giỏi lắm! Lại dám mắt đi mày lại với nữ nhân khác trước mặt ta, muốn chết à!”

Mục Tướng quân sửng sốt, né tránh một đòn không chút lưu tình của Mục phu nhân, bắt đầu chơi trò truy đuổi trên chiến trường với Mục phu nhân.

Trên chiến trường lập tức càng thêm im lặng.

Trận này còn chưa đấu võ, sao hai vị Tướng quân nhà mình đã đánh nhau rồi? Có điều có thể nhìn thấy Mục Tướng quân bình thường uy sinh uy vũ chật vật như thế, vẫn…. Rất thú vị.

Vì thế nhóm binh lính Khương quốc mặt không biểu cảm hứng thú dào dạt thưởng thức Mục Tướng quân bị Mục phu nhân đuổi chạy loạn trên chiến trường.

Cũng may trận chiến này mở màn chưa được bao lâu đã bị Chu Chương ngăn lại, Đủ! Bây giờ đang là ở trên chiến trường, không phải khuê phòng của các ngươi!”

Mục Tướng quân và Mục phu nhân cùng lúc dừng lại, vẻ mặt đều vô cùng xấu hổ. Lần này thật đúng là ném mặt sang tận nước ngoài rồi!

Tắc Á vui tươi hớn hở xem Mục Tướng quân và Mục phu nhân chơi đùa, sau đó ánh mắt hướng về phía Vệ Anh tư thế oai hùng hiên ngang, Vệ Anh này, bộ dạng thật đúng là rất đẹp. “Vệ Anh, ngươi dám đi ra cùng ta đánh một trận không?”

Vệ Anh liếc mắt nhìn Tắc Á một cái, không nhanh không chậm hỏi: “Nếu bổn soái thắng, có lợi gì?” Nếu có thể bắt được thành Bạch Hổ bằng cách này đúng là giảm được không ít chuyện.

Mục Tướng quân lập tức nhìn Vệ Anh với cặp mắt khác xưa. Đánh thắng một nữ tướng không phải là chuyện nên làm sao, ngươi còn muốn ưu việt gì? Thật sự là không biết xấu hổ!

Tắc Á ngược lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó con ngươi đột nhiên sáng ngời, “Nếu ngươi đánh thắng, Bản công chúa gả cho ngươi làm lão bà!”

…..

Hôm nay trên chiến trường, vẫn luôn thật im lặng.

Phong Tình cười tủm tỉm chờ xem chê cười của Vệ Anh, hắn vẫn biết Vương phi đứng ngay trên cửa thành xem cuộc chiến, tuy rằng bây giờ Vệ Anh vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng nhất định là đang hoảng đi ha ha ha.

Phong Tình vừa mới cười ba tiếng trong lòng, bên kia Vệ Anh đã nói: “Bổn soái nhận thua.”

……..

Nếu hôm nay ngươi may mắn được đứng trên chiến trường, như vậy ngươi liền có thể được thưởng thức màn tuồng biến sắc mặt phấn khích. Tướng sĩ tam quân ai cũng lộ ra gương mặt thiên biến vạn hóa, Tắc Á công chúa sắc mặt luân phiên thay đổi xanh vàng tím đỏ một lần.

Phong Tình trên mặt treo nụ cười khô quắt qoeo, ở trên mức độ vô sỉ hắn thật sự không theo kịp Vệ Anh. Nếu hắn là Tắc Á công chúa, hôm nay không cùng Vệ Anh ngươi chết ta sống thì không thể.

Tắc Á cũng thật sự làm vậy. Nàng ta linh hoạt từ trên lưng ngựa bay vút lên không trung, roi treo bên hông ‘vút’ một tiếng bay ra khỏi tay, tạo thành tiếng gió vù vù trên không trung đại mạc khô ráo.

Vệ Anh ngồi trên lưng ngựa, trấn định nhìn chiếc roi đánh thẳng về phía mình, không tránh không né. Mắt thấy roi sắp dừng lại trên mặt Vệ Anh, Vệ Anh đột nhiên ra tay như tia chớp. Cánh tay như linh xà quấn vài vòng trên roi, đánh tan mất lực đạo trên roi, sau đó dùng lực kéo, Tắc Á giữa không trung tươi sống bị hắn kéo xuống.

Tắc Á rơi xuống mặt đất rất nhanh liền đứng lên, mạnh rút roi về trong tay, sau đó lại đánh về phía Vệ Anh. Vệ Anh lại bắt lấy roi Tắc Á đánh tới, xoay người một cái nhảy xuống khỏi lưng Ngân Câu. Rót nội lực vào roi, Vệ Anh vung mạnh tay cầm roi lên, Tắc Á liền cảm giác một dòng sức mạnh mạnh mẽ từ đầu roi này truyền tới, chấn động cả người nàng ta đều phải lui ra phía sau, tay nắm roi cũng nới lỏng ra.

Vệ Anh đoạt roi Tắc Á, tùy tay ném sang một bên, lúc Tắc Á còn chưa kịp đứng vững Vệ Anh đã cầm họa kích trong tay vung đến trước mặt Tắc Á. Một trận gió to đi qua, Tắc Á nhìn nam tử anh tuấn đứng trước mặt mình, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống người hắn giống như vì hắn dát thêm một tầng viền vàng, đẹp đến độ Tắc Á có chút không mở mắt ra nổi.

Tắc Á gò má hơi nóng lên, hơi nghiêng đầu giống như che giấu, nói với Vệ Anh: “Ta thua.”

Vệ Anh thu hồi họa kích, nhàn nhạt nói: “Nhưng ta sẽ không lấy ngươi.”

Tắc Á: “…..”

Nàng ta hiện tại rất muốn tiến lên nhặt roi, đánh hắn 100 roi!

“Rút lui —!” Tắc Á hét to một tiếng giống như để hả giận.

Quân Đông Khuê hùng hùng hổ hổ đến, lại hùng hùng hổ hổ lui về.

Ôn Ly đứng trên tường thành nhìn một mảng lớn quân Đông Khuê đông nghìn nghịt, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Tắc Á công chúa. Một trận giữa Đông Khuê quốc và Khương quốc, Vệ Anh nhất định có thể đánh thắng, hư vậy sau khi chiến bại quân Đông Khuê sẽ làm cái gì bây giờ? Dựa theo xu hướng kịch tình, khi đó đương nhiên là hòa! Thân!

Tắc Á này vô cùng có khả năng bị trở thành công cụ chính trị gả cho Hoàng tử Khương quốc. Ôn Ly cụp mắt, nếu cuối cùng Tắc Á thật sự gả cho một Hoàng tử nào đó, như vậy Tắc Á cũng có thể là người chơi.

Cứ như vậy, năm người chơi đã toàn bộ về cửa.

Ôn Ly còn đang cúi đầu trầm tư, chợt cảm giác có một tầm mắt sắc bén đâm lên người mình. Nàng ngẩng đầu lên liền thấy Vệ Anh đứng dưới tường thành nhìn mình.

Ôn Ly: “…..”

Nàng luôn có một loại dự cảm không tốt.

Lúc Vệ Anh trở lại phủ Nguyên soái thì Ôn Ly đã sớm cởi khôi giáp ra, nhu thuận ngồi trong phòng luyện thêu. Hồng Nhị thấy Vệ Anh, lập tức muốn lui lại lại bị Vệ Anh giành trước một bước, “Hồng Nhị, bổn vương nhớ bổn vương đã phân phó ngươi để Vương phi ở yên trong phòng nghỉ ngơi.”

Hồng Nhị phịch một tiếng, vẻ mặt bi ai quỳ xuống, “Vương gia, nô tì biết sai rồi, mong Vương gia tha thứ cho nô tì một lần.”

Ôn Ly há miệng thở dốc, muốn giúp Hồng Nhị nói một câu lại bị một cái trừng của Vệ Anh chặn về, “Biết sai rồi thì đêm nay ngủ ở phòng củi, không được ăn cơm.”

Hồng Nhị: …..

So với lột ra nàng, kết quả này đã tốt hơn rất nhiều.

“Nếu còn có lần tiếp theo, bổn vương sẽ lột ra ngươi.”

Hồng Nhị: “…..”

Hồng Nhị che mặt lui ra, Ôn Ly lại cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Nàng thầm nghĩ, rốt cuộc là địch không động ta không động tốt, hay là ta chủ động ra trận tốt.

“Ly nhi, qua đây.” Vệ Anh đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Ôn Ly buông khung thêu trong tay xuống, do do dự dự không muốn đứng dậy. Ánh mắt Vệ Anh đột nhiên sắc bén hơn, Ôn Ly lập tức đứng dậy, bước đi như bay đến bên người Vệ Anh ngồi xuống.

Vệ Anh ôm Ôn Ly vào trong lòng, ngón cái phủ lên mu bàn tay Ôn Ly, tỉ tỉ vuốt ve, “Vì sao chạy lên tường thành?”

Ôn Ly giống như học sinh tiểu học bị mời phụ huynh, khúm núm nói với chủ nhiệm lớp: “Ta lo cho chàng.”

Đáp án này rõ ràng là lấy lòng Vệ Anh, mưa rền gió dữ lập tức biến thành mưa thuận gió hòa, “Sau này không cho phép lại làm như vậy, vận nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao?”

Ôn Ly bĩu môi, nhỏ giọng phát biểu ý kiến của mình, “Chỉ đứng trên cổng thành xem, có thể xảy ra chuyện gì?”

Vệ Anh nghiêm túc đáp: “Khô giáp quá nặng.”

Ôn Ly: “…..”

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.

Vệ Anh vòng tay qua thắt lưng Ôn Ly, nhẹ vuốt lên bụng nàng hai lần, “Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Mặt Ôn Ly nổi lên hai rặng mây đỏ, tuy rằng nàng mới mang thai hơn hai tháng, bụng vẫn chưa có biến hóa rõ ràng, nhưng độn tác này vẫn làm nàng nượng ngùng, “Không, không có. Chỉ là không có khẩu vị gì, lại hơi dễ mệt tí thôi.”

Vệ Anh cau mày, “Vậy nàng còn mặc khôi giáp nặng như vậy, chạy lên tường thành hóng gió?”

Ôn Ly: “…..”

Sao đề tài tha một vòng, lại vòng trở về rồi?

“Sau này không vậy nữa.” Ôn Ly lấy lòng hôn lên môi Vệ Anh, thái độ đoan chính thừa nhận sai lầm. Nhưng lúc nàng chuẩn bị rời khỏi môi Vệ Anh, môi dưới Vệ Anh lại nhẹ cắn, ngậm môi nàng vào trong miệng.

“Ưm….” Ôn Ly không khỏe ưm một tiếng, Vệ Anh nhân cơ hội trượt đầu lưỡi vào, đảo một vòng qua răng Ôn Ly, đồng thời tay cũng không quên mò vào trong vạt áo Ôn Ly, mềm nhẹ vuốt ve thỏ ngọc trước ngực.

Vệ Anh sờ soạng một hồi, đột nhiên buông lỏng môi Ôn Ly ra, thấp giọng nói bên tai nàng: “Ly nhi, ngực nàng hình như lớn hơn rồi.”

Ôn Ly: “…..”

Cứu mạng! Lời nói không biết xấu hổ như vậy hắn nói ra miệng kiểu gì vậy?

Vệ Anh nhìn dáng vẻ xấu hổ của Ôn Ly, nhịn không được nở nụ cười. Nhẹ nhàng véo mặt nàng một cái, cảm xúc nhẵn nhụi trơn mềm ở đầu ngón tay làm Vệ Anh rất là hài lòng, “Nương tử nhà ta quả là rất đáng yêu.”

Ôn Ly bị hắn đùa giỡn đến độ sắp khóc, ấp úng mấy tiếng, tức giận nói với Vệ Anh: “Muốn làm nương tử chàng có khối người đấy. Hôm nay cái cô Tắc Á công chúa kia không nói, Kinh Thành còn có một Giang Tam tiểu thư đang chờ chàng kìa.”

Vệ Anh ngẩn người, sau đó ôm Ôn Ly nở nụ cười: “Ly Nhi ăn dấm chưa đấy à?”

“Hừ.” Ôn Ly quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Vệ Anh. Vệ Anh nhìn sườn gáy tuyết trắng của nàng, giọng lạc mấy phần: “Yên tâm đi, nương tử của ta chỉ có một mình nàng.” ệ Anh nói xong cũng có chút gấp gáp hôn lên gáy tuyết của Ôn Ly, Ôn Ly không chịu nổi ngâm ra tiếng, lại cảm thấy bánh màn thầu trước ngực bị người phía sau cầm.

Ôn Ly rõ ràng là đã động tình, bộ ngực phập phồng lên xuống, có chút khẩn trương thở hổn hển mấy hơi. Vệ Anh nhìn người dưới thân mặt mày ửng hồng, còn có hai vật kiều đẫy trước ngực, trong miệng lại khô ráp thêm mấy phần, “Ly Nhi…..” Hơi thở cực nóng của Vệ Anh phun lên mặt Ôn Ly, Ôn Ly chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như bị lửa đốt.

Nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, vòng tay qua cổ Vệ Anh, giọng ngọt ngấy như mật đường, “Ta ở đây.”

“Ly nhi Ly nhi…..” Vệ Anh giống như mê muội nỉ non lặp lại hai chữ này, có chút thô lỗ kéo mở vạt áo Ôn Ly, hai đoàn tuyết trắng nào đó lập tức nhảy ra. Vệ Anh con ngươi trầm xuống, cúi đầu liền ngậm chặt một trong hai cái đó. Ôn Ly theo bản năng ưỡn ngực, thoải mái ngâm ra tiếng.

Vệ Anh kéo làn váy Ôn Ly lên vén sang một bên, bàn tay chạy dọc theo chân dài của nàng chậm rãi vuốt ve, một đường đi thẳng lên, rốt cục đến nơi bản thân khát vọng đã lâu. Nơi đó ẩm ướt, phảng phất như đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón hắn. “Ly Nhị…..” Vệ Anh khó chịu cọ mấy cái lên người Ôn Ly, đang chuẩn bị đưa bản thân vào trong cơ thể Ôn Ly thì thanh âm của một binh sĩ vang lên: “Nguyên soái, Chu tướng quân và vài vị tướng quân mời ngài đến thư phòng nghị sự!”

Thanh âm thình lình của binh sĩ tựa như một chậu nước đá, nháy mắt liền làm Vệ Anh thanh tỉnh hơn rất nhiều. Hắn có chút suy sụp nằm xuống bên người Ôn Ly, hắn vừa mới vậy mà kém chút liền làm rồi.

“Đã biết, ngươi đi xuống trước đi.” Giọng Vệ Anh vẫn còn chút khàn khàn, nghe ra lại gợi cảm vô cùng. Binh sĩ ngoài cửa ngây người một chút, mới đáp: “Dạ!”

Ôn Ly nhìn người bên cạnh, dè dặt cẩn trọng lại gần hỏi: “Chàng không sao chứ?”

Vệ Anh lắc lắc đầu, kéo Ôn Ly vào trong lòng, “Thật có lỗi. Ta nhất thời không khống chế nổi mình.” Hắn cho đến bây giờ vẫn lấy tự chủ làm kiêu ngạo, ở trước mặt Ôn Ly lại quân lính tan rã.

Ôn Ly có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu, nếu không phải nàng cố ý dụ dỗ ệ Anh, Vệ Anh cũng sẽ không thể chống chế nổi như vậy. Ôn Ly đặt đầu lên vai Vệ Anh, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Thật ra trước ta có hỏi qua quân y, quân y nói mang thai sau ba tháng nếu không quá kịch liệt, ngẫu nhiên có thể làm một lần cũng không sao.”

Vệ Anh mắt phát sáng, ở trên môi Ôn Ly cắn một cái, “Vậy món nợ này, trước cứ ghi ở đây đi.”