Chương 19: Trường Cưỡi Ngựa

Editor: Linh

Trước kia Ôn Ly cũng từng lái việt dã, nhưng lại chưa từng cưỡi ngựa.

Cũng may nàng có hệ thống.

[Nhân vật Ôn Ly khóa kỹ [thuật cưỡi ngựa] khởi động.]

Nghe được thanh âm hệ thống, trái tim Ôn Ly buông xuống một nửa, còn một nửa kia, nàng không chắc rằng [thuật cưỡi ngựa] của mình cũng có thể dùng tốt như [giáo dài].

Ở thế giới hiện thực Ôn Ly chưa từng cưỡi ngựa, cho nên thả vào trong trò chơi, nàng cũng không có bao nhiêu ưu thế. Tất cả đều giống như hệ thống nói, thể chất của người chơi ở trong trò chơi từ thể chất của người chơi quyết định.

Nhịn không được thầm ai thán một tiếng, nhớ năm đó khi nàng còn đi học, bài tập các môn đều tiến hành cùng lúc, hiện tại lại lệch môn nhiều như thế, thật sự là vô cùng đau đớn!

Ôn Ly trong lòng vừa nghĩ sau này nhất định phải tập cưỡi ngựa cho thật giỏi, vừa yên lặng theo bên cạnh Vệ Anh. Thái tử vượt lên phía trước một đoạn, đột nhiên quay đầu lại nói với Vệ Anh: “Ngũ đệ, không bằng chúng ta so xem ai cưỡi đến đối diện trước đi?”

Lời của Thái tử lập tức khiến Ôn Ly nổi lên cảnh giác, đây là muốn ra tay rồi à? Nàng lo lắng nhìn về phía Vệ Anh, Vệ Anh trấn an gật gật đầu, ngược lại nói với Thái tử: “Thái tử đã có hưng trí như vậy, ta sao có thể quét nhã hứng của Thái tử đây?”

“Tốt lắm.” Thái tử cười cười, hai chân đập vào thân ngựa, tuấn mã dưới thân hắn lập tức chạy đi. Vệ Anh cũng bắt chước làm theo, điều khiển Ngân Câu theo sát phía sau.

Hai người chạy chạy cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ, tiếp theo liền biến mất trong rừng cây phía trước.

Trình Lương đệ nhìn thoáng qua Ôn Kỳ và Ôn Ly, cười cười nói: “Thái tử phi và Khánh vương phi đều là nữ nhi của Hộ quốc công, nghĩ chắc cũng rất am hiểu cưỡi ngựa. Thấm Tuyết tay chân vụng về, mong Thái tử phi và Khánh vương phi đừng chê cười.”

Ôn Kỳ lườm Trình Lương đệ một cái, hừ lạnh nói: “Ngươi cưỡi ngựa không giỏi, nhưng lại rất am hiểu bị người cưỡi đấy.”

Ôn Ly: “…..”

Thái tử phi nói chuyện thật đúng là…. khá thô bạo.

Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Trình Lương đệ, Ôn Ly nói: “Thật ra ta cũng rất lâu rồi chưa cưỡi ngựa, cũng thấy hơi lạ. Nếu Trình Lương đệ không ghét bỏ, không bằng chúng ta qua bên kia chạy đi.”

Ôn Ly trải thềm cho nàng xuống, nàng nào có đạo lý không xuống, “Khánh vương phi nói gì vậy, có thể được ngài chỉ giáo cưỡi ngựa, Thấm Tuyết còn cầu mà không được đấy chứ.”

Ôn Ly cười cười với nàng, hai người liền kết bạn đi về hướng ngược lại, chỉ còn một mình Ôn Kỳ đứng tại chỗ, giống như là đứa nhỏ bị đồng bạn cô lập.

Trong rừng cây, Thái tử và Vệ Anh còn đang cưỡi ngựa chạy băng băng.

Thái tử nhìn thoáng qua Vệ Anh đang theo sát phía sau, khóe miệng hơi gợi lên nụ cười lạnh không dễ phát hiện, Ngũ đệ, hôm nay nơi này sẽ trở thành nơi táng thân của ngươi.

Hắn hơi quay đầu lại, hướng Vệ Anh hô to: “Ngũ đệ, sao lại chạy chậm vậy?”

Vệ Anh liếc mắt nhìn hắn, vừa định giục ngựa chạy nhanh thì Ngân Câu lảo đảo một cái, mềm yếu quỳ gối xuống đất. Thái tử nhìn thoáng qua Ngân Câu mềm nhũn như con chi chi quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng mừng rỡ, thành!

Xa xa đột nhiên ‘vút vút vút’ năm sáu người áo đen bay đến, thẳng đến chỗ Vệ Anh và Thái tử. Thái tử biến sắc, hét to với Vệ Anh: “Ngũ đệ không tốt! Có thích khách!”

Vệ Anh đương nhiên cũng phát hiện người áo đen từ bốn phương tám hướng vọt đến, những người áo đen này khinh công vô cùng tốt, bảo mã của Thái tử có khi cũng không nhanh bằng bọn họ. Vệ Anh nhìn thoáng qua Ngân Câu đang nằm giả chết trên mặt đất, nói với Thái tử: “Thái tử ngươi đi trước đi, Ngân Câu đi không được.”

Thái tử trong lòng vui nở hoa, hắn đương nhiên biết Ngân Câu chạy không được, nếu nó có thể chạy, không phải là để ngươi chạy thoát sao? Tượng trưng lại đánh con ngựa chạy lên phía trước vài bước, Thái tử đối Vệ Anh quả đúng là lưu luyến không rời cẩn thận đến từng bước chân.

Hắn cũng không muốn bỏ lỡ thời khắc tuyệt vời Vệ Anh chết.

Mắt thấy người áo đen sắp vây kín Vệ Anh, Vệ Anh nhẹ vỗ lên đầu Ngân Câu, Ngân Câu cọ từ trên mặt đất đứng dậy, bờm ngựa anh tuấn rung rung, giơ chân lên đằng trước hướng không trung hí một tiếng.

Ngân Câu tại chỗ mãn máu sống lại!

Ngân Câu ngẩng đầu hí một tiếng này khiến bước chân những người áo đen không hẹn mà cùng ngừng lại, chuyện này, chuyện này và kịch bản không giống a!

Tuy rằng có chút khác với kịch bản, nhưng người áo đen thấy Vệ Anh chạy vẫn làm hết phận sự đuổi theo. Ngân Câu tuyệt đối là lương câu bảy vạn dặm mới tìm được một, không chỉ có chạy nhanh bỏ qua người áo đen, còn rất nhanh đuổi theo Thái tử.

Thái tử trợn tròn mắt, nếu người ở đằng sau là hắn, vậy có phải người áo đen sẽ giết hắn trước hay không?

Nhóm người áo đen cũng rối rắm, sao Thái tử lại chạy chậm vậy chứ! Bọn họ hiện tại rốt cuộc là giết hắn, hay không giết hắn đây?

Vệ Anh quay đầu lại nhìn Thái tử đang luống cuống tay chân theo phía sau mình, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.

Xem các ngươi giải quyết kiểu gì.

Mắt thấy người áo đen cách mình càng ngày càng gần, Thái tử gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Tuy rằng hắn có thể kêu người áo đen dừng tay, nhưng làm như vậy chẳng phải sẽ bại lộ những người này là hắn thuê đến hay sao? Nhưng hắn cũng không thể cứ để yên cho bọn họ giết mình như vậy.

Hắn giờ chỉ mong binh lính mà hắn sớm an bài đến cứu mình sau khi Vệ Anh chết mau đến.

Dường như là nghe được tiếng lòng của Thái tử, thật sự có người ‘hộ giá’ vượt lên. Thái tử vừa mới thầm thở phào một hơi, lại phát hiện đầu lĩnh lại không phải thủ hạ của mình, mà là của Phong Tình!

Phong Tình dẫn theo một đội binh lính, rất nhanh liền cùng người áo đen giao phong. Người áo đen tuy khinh công cực cao, nhưng người Phong Tình dẫn đến đều là tinh binh chinh chiến quanh năm, thêm người đông thế mạnh, cuối cùng bắt hết được người áo đen.

Vệ Anh và Thái tử cưỡi ngựa đi đến trước mặt Phong Tình, Phong Tình quỳ xuống nói: “Mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong Thái tử và Khánh vương thứ tội.”

“Đứng lên đi.” Vệ Anh giành nói chuyện trước khi Thái tử mở miệng, “Áp giải chọn chúng về Bộ hình, tỉ mỉ thẩm vấn, nhất định phải hỏi ra chủ mưu.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.” Phong Tình đứng lên, áp giải nhóm người áo đen đi.

Thái tử sắc mặt có chút không tốt, hắn nhìn thoáng qua Vệ Anh, hỏi: “Phong tướng quân sao có thể có mặt ở đây?”

Vệ Anh nói: “Ta sợ có người ám sát Thái tử, cố ý an bài Phong tướng quân âm thầm bảo hộ, không nghĩ tới, thật đúng là có tác dụng.”

Thái tử mấp máy khóe miệng, lại hỏi: “Vậy Ngân câu vừa rồi là có chuyện gì xảy ra?”

Vệ Anh xoa xoa đầu Ngân Câu, nhàn nhạt nói: “Có lẽ là buồn bực.”

Thái tử: “…..”

Lấy lại thần, Thái tử nói: “Vậy thích khách, có lẽ đều không sợ chết, Ngũ đệ cho rằng có thể hỏi ra cái gì sao?”

Vệ Anh nhìn Thái tử giây lát mới nói: “Bọn họ không sợ chết, nhưng hẳn là sẽ sợ cái gì đó.”

Thái tử mấp máy khóe miệng, nhìn Vệ Anh không lại lên tiếng.

“Thái tử điện hạ, ngài không có việc gì chứ ạ!” Một đám người vọt đến trước mặt Thái tử.

Cứu binh Thái tử an bài cuối cùng cũng đến, Thái tử nhìn Ôn Ngọc cầm đầu, tức giận nói: “Chờ các ngươi đến thì đến nhặt xác cho bản cung đi!”

Một đám người kinh sợ quỳ xuống, liên tục hô Thái tử thứ tội. Thái tử tức giận phất tay áo bỏ đi, đám người lập tức chạy theo.

Vệ Anh xoa xoa đầu Ngân Câu, khen ngợi: “Biểu hiện không tệ.”

Ngân Câu kiêu ngạo ‘hí hí’ hai tiếng đáp lại Vệ Anh.

Bên kia, Ôn Ly, Ôn Kỳ và Trình Lương đệ đều đang chậm rì rì cưỡi ngựa.

Ôn Kỳ xa xa thấy Thái tử và Vệ Anh đã cưỡi ngựa trở lại, con ngươi lóe lên, cưỡi ngựa đến trước mặt Ôn Ly: “Tỷ tỷ, Khánh vương còn chưa chạm vào ngươi đúng không?”

Ôn Ly: “…..”

Vấn đề không liêm sỉ như vậy, Ôn Ly từ chối trả lời.

Ôn Kỳ cười cười, xem nàng bộ dáng kia, chỉ biết nàng ta đoán không sai.

Xem ra lần trước Vệ Anh ở ngự hoa viên không phải cố ý nhằm vào nàng ta, hắn ngay cả vương phi của chính mình cũng không chạm, quả nhiên là ở phương diện đó có vấn đề đúng không?

Con ngươi Ôn Kỳ xoay vòng, nói với Ôn Ly: “Ngươi đoán, nếu ngươi và ta cùng lúc gặp phải nguy hiểm, Khánh vương sẽ cứu ai trước?”

Ôn Kỳ nói xong liền đạp mạnh vào bụng ngựa của Ôn Ly, con ngựa bị chấn kinh giơ móng lên, hỗn loạn lại đá trúng ngựa của Ôn Kỳ, vì thế hai con ngựa cùng chấn kinh chạy ra ngoài.

Một bên Trình Lương đệ thình lình bị tiếng ngựa kêu hấp dẫn lại, vừa quay đầu liền thấy ngựa của Ôn Ly và Ôn Kỳ giống như bị điên chở các nàng chạy xung quanh, gấp đến độ kêu to, “Người đâu mau đến đây! Ngựa của Thái tử phi và Khánh vương phi bị sợ hãi!”

Nàng kêu rất to, Thái tử và Vệ Anh đều nghe thấy được. Vệ Anh nhìn về phía bóng lưng Ôn Ly đã chạy xa, tay nắm dây cương đột nhiên sít lại, hai chân kẹp vào bụng ngựa, cưỡi Ngân Câu chạy ra ngoài.

Ôn Ly chỉ cảm thấy bản thân thật quá xui xẻo!

Vì sao cưỡi ngựa thôi mà cũng có thể gặp phải thần kinh! Nàng ta chết thì thôi, vì sao còn muốn kéo nàng theo chứ!

Ôn Kỳ hiển nhiên cũng không ngờ rằng con ngựa sẽ thật sự bị chấn kinh, cũng sợ đến mức hoa dung thất sắc.

Ôn Ly gắt gao túm chặt dây cương, cực lực duy trì cân bằng, miễn cưỡng mới không bị ném xuống khỏi lưng ngựa. Hai con ngựa chạy vọt vào trong rừng cây, mày Ôn Ly càng thêm nhíu chặt lại.

Trong rừng cây đường lối phức tạp, căn bản là không hợp với người mới tập cưỡi ngựa như nàng.

Khó khăn tránh thoát mấy cành cây, Ôn Ly nghĩ cách muốn cho ngựa dưới chân mình dừng lại, nhưng đều không có tác dụng. Ôn Kỳ cũng bị sợ không nhẹ, luôn ở bên cạnh kêu oai oái, hai con ngựa như đang chạy đua, càng chạy càng nhanh.

Lại hung hiểm vượt qua một con rạch bị lõm, Ôn Ly hơi giương mắt thì thấy phía trước có một thân cây không biết bị cái gì làm gãy, chặn ngang cả con đường.

Mày của nàng cau chặt lại, muốn lướt qua thân cây này, con ngựa nhất định sẽ quăng nàng ra ngoài.

Cương ngựa đã dính chặt vào trong lòng bàn tay, Ôn Ly dùng hết toàn bộ sức lực túm chặt dây cương: “Mau dừng lại!”

Ôn Kỳ cũng thấy thân cây phía trước, tiếng kêu thảm thiết càng thêm cao vút.

Mắt thấy thân cây gần ngay trước mắt, Ôn Ly nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ tư thế lúc ngã xuống, chỉ hi vọng đừng bị ngã quá thảm.

Phía sau đột nhiên trũng xuống, một vòm ngực ấm áp đè lên. Thắt lưng bị ôm chặt gắt gao, một cái nhảy lên, Ôn Ly đã dừng trên lưng Ngân Câu ở phía sau.

Con ngựa ban đầu Ôn Ly cưỡi nhảy cao, vượt qua thân cây tiếp tục chạy băng băng.

Ngân Câu dừng lại trước thân cây, người phía sau vẫn gắt gao ôm chặt nàng, Ôn Ly thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập như trống của hắn.

“Nàng không sao chứ?” Giọng nói có chút bất ổn của Vệ Anh từ sau lưng truyền tới.

Ôn Ly lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không sao.”

Vệ Anh thở phào nhẹ nhõm, Ôn Ly nhìn về phía Ôn Kỳ bị quăng xuống ngựa, nàng tađang nằm trên mặt đất, nhìn qua bị ngã không nhẹ.

Theo Ôn Ly bước đầu phán đoán, chân trái của nàng ta nhất định bị gãy.