Vậy nên, khi bên ngoài không thêm được một hạt gạo nào thì bên trong Kiến Chương Cung, trên bàn cơm vẫn có bánh mì cùng giá đậu, cùng với một ít điểm tâm Khương Tiểu Viên đi trộm từ chỗ mấy tiểu thái giám, cũng đôi khi được Tĩnh thái phĐiều xa xỉi cho.
Tuy không được phong phú nhưng có thể chắc bụng.
Thiếu niên chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống như bây giờ, một cuộc sống không cần phải chịu đói, thậm chí còn không phải chịu sự tra tấn của ốm đau, không sống một cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống bây giờ chính là điều xa xỉ mà bảy năm này hắn không bao giờ dám nghĩ tới.
Từ sau khi nhận được đồ từ thái phó, thiếu niên cũng đã đoán được thái độ của Dung phi, đưa ra tính toán đúng nhất.
Nhưng hắn không muốn tiểu gia hỏa bị đói, hắn vốn nghĩ mặc kệ mọi chuyện diễn ra như thế nào thì cũng phải để lại chút đồ ăn cho tiểu gia hỏa, nhưng hắn không nghĩ rằng tiểu gia hỏa thông minh như vậy, đã sớm trồng một vườn rau bên cạnh thiên điện.
Thiếu niên lại không nhịn được mà cười, rồi lại không nhịn được giật mình, đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?
Dường như cuộc sống bây giờ với hắn là một điều vô cùng xa xỉ.
Thiếu niên tất nhiên sẽ không nhận không đồ tốt từ người khác, sau khi vết thương trên người khá hơn được chút, hắn đã nhận việc chăm sóc phòng ấm bên cạnh kia. Lúc đầu tiểu yêu quái luôn sợ hãi mà không cho hắn chạm tay vào, sợ hắn còn đang bị bệnh nếu làm việc sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Sau đó cũng dần quen với việc thiếu niên chăm sóc vườn sau còn tốt hơn nàng, hơn nữa thấy thiếu niên không có việc gì, từ đó nàng mới yên tâm.
Thiếu niên đã sống cuộc sống một mình từ lâu, so với Khương Tiểu Viên lười biếng, đến cả lương thực cũng không phân biệt được, hắn càng an bài cuộc sống của mình gọn gàng ngăn nắp hơn.
Ở Kiến Chương Cung, không việc nặng gì mà hắn không làm, dù hai chân có bị phế thì hắn vẫn có thể tự mình làm mọi việc.
Vì thế sau một thời gian, Khương Tiểu Viên đột nhiên phát hiện bản thân bây giờ không có việc gì làm, ngay cả nấu cơm, thiếu niên còn nấu cơm hơn nàng gấp trăm lầm.
Ngay từ đầu Khương Tiểu Viên còn vô cùng xấu hổ. Nhưng thiếu niên lại là một người vô cùng biết điều, vì thế nên trên danh nghĩa "Thượng Cống cho thần tiên" để giúp nàng mọi việc, nhưng trên thực tế là "Vỗ béo tiểu yêu quái", Khương Tiểu Viên đã lựa chọn nằm yên.
Nếu cuộc sống cứ trôi qua yên bình như vậy, thì thực ra cũng được, nhưng hiển nhiên Dung phi sẽ không để bọn họ được sống an ổn.
Không lương thực, không than, thử hỏi người bình thường có thể chịu được bao lâu, nếu bọn họ có thể kiên trì được lâu, nhất định sẽ khơi lên lòng hoài nghi của người khác.
Nếu Dung phi đã muốn bức tử thiếu niên, tốt nhất nên bức đến mức thiếu niên phải đứng ra, đệ sổ con lên nói bản thân không xứng với thế này thế kia, sau đó tự nguyện để bản thân bị giam cầm. Như vậy mới có thể khiến cho toàn triều im lặng về việc này mà Dung phi cũng mang danh nhân từ và đạo nghĩa.
Tình huống hiện tại đối với bọn họ bây giờ dẫn đến hai con đường, thứ nhất là rời khỏi Kiến Chương Cung, tiến vào Nam thư phòng; hai là lui về phía sau một bước, lui vào trong vòng giam cầm, cả đời này hoàn toàn chìm trong nước bùn.
Bây giờ bọn họ nhất thiết phải làm gì đó, không thể ngồi chờ chết được.
Thời gian trôi đi từng ngày, rốt cuộc Khương Tiểu Viên không chịu nổi nữa, nên đã lên tiếng hỏi.
Thiếu niên đang đọc sách, nói với nàng:" Việc này không nên nóng nảy, phải xem tình thế trên triều đình thế nào."
"Còn nhớ chuyện giải độc không, đã có người đáp lại rồi."
Hai mắt của Khương Tiểu Viên sáng lên, muốn thiếu niên nói nhanh chóng.
Việc thiếu niên nhờ nàng vô cùng đơn giản, nhờ nàng đi đến ngõ nhỏ ngoài cung, đưa một tờ giấy cho một cung nữ.
Thiếu niên viết yêu cầu của bản thân lên tờ giấy đó. Hắn là kiểu người thích đi một bước xem mười bước, hắn yêu cầu tâm phúc ở Dung An cung trợ giúp.