Mà nhóm hào môn quý tóc cũng bắt đầu theo dõi người được chọn làm Thái Tử Phi sau điển lễ phong Thái Tử. Lúc này mặc kệ thái độ của Dung phi như thế nào, những nhà có danh hào ở Biện Kinh đều mang theo nữ nhi có tuổi tác phù hợp đến tham gia cung yến này,
Dù cho Tây Môn là cửa nhỏ thì xe ngựa vẫn tấp nập đi vào, mãi đến khi tối ngày mới đỡ hơn chút.
So sánh với sự náo nhiệt bên ngoài, bên trong Kiến Chương Cung có chút tịch liêu.
Khương Tiểu Viên không hề hay biết gì chuyện phát sinh bên ngoài Kiến Chương Cung , nhưng sau khi trở về đucợ thiếu niên nhắc nhở, khiến nàng an tĩnh trong chốc lát, cuối cùng Khương Tiểu Viên mới hiểu được thì ra Trần Đoan muốn gặp thiếu niên.
Nàng cẩn thận nhớ lại, thật ra trong tiểu thuyết không viết đoạn này, dù vậy nhưng vẫn phải đợi nửa ngày mới thấy có người tới đón. Nàng không có hứng thú, tung ta tung tăng đi sang nhĩ phòng bên cạnh thăm rau dưa của bản thân.
Dùng nhĩ phòng của Kiến Chương cải tạo thành nhà ấm quả thực rất phù hợp, Khương Tiểu Viên chăm chỉ sửa sang cải tạo lại cuối cùng cũng thu thập ra hình ra dạng, tuy rằng độ ấm không cao lắm, nhưng gió lạnh bên ngoài cũng không chui vào được, sẽ không để chồi non chết vì lạnh.
Nàng học được chút tay nghề chăm sóc hoa cỏ từ chỗ Tĩnh thái phi, sau đó lại muốn học tập phương pháp ủ phân của Tĩnh thái phi, ủ lấy chút phân bón, nhưng khi nàng chuẩn bị vén tay áo lên, chuẩn bị một ngày vất vả, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài.
“Đoan Vương đến!”
Tiếng hét vừa thét vừa chua của thái giám vang lên, Khương Tiểu Viên bị giật mình ngã xuống chậu giá đậu.
Lúc này, không có ai chú ý tới, bên cửa của nhĩ phong thò ra một cây giá đậu nhỏ, đang lén lút dịch chuyển ra bên ngoài.
Cỏ hoang ở Kiến Chương Cung rất nhiều, chính vì thế tạo nên không gian hiu quạnh, không còn là không khí náo nhiệt như trước. Đây chính là lần đầu tiên Trần Đoan đặt chân đến đay sau bao nhiêu năm, hắn tự dưng cảm thấy như cách hàng trăm năm vậy.
Người hắn mang theo không hề ít, dường như có thể vây kín cả Kiến Chương Cung. Trong đó có một đám vệ binh mặc áo giáp sắt, khiến cho Kiến Chương Cung vốn mang không khí tiêu điều nay lại thêm chút sát khí.
Khương Tiểu Viên không muốn mang thêm nhiều phiền toái cho thiếu niên, nên ngoan ngoãn ở nhĩ phòng không dám lên tiếng.
Hắn ở lại nói chuyện không lâu, ước chừng một nén nhang sau đó Trần Đoan đã dẫn người rời đi, mang theo cả đám thị vệ sát khí đùng đùng kia đi nữa.
Khương Tiểu Viên tự dưng lại có chút tò mò không biết hai người họ nói gì, tuy nàng ở nhĩ phòng nhưng không nghe rõ ràng, vì thế lúc đám người Trần Đoan rời khỏi, nàng liền chạy đi tìm thiếu niên.
Thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào án thư, không biết đang nghĩ gì.
Trên mặt án thư có để một chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng đầy đủ bút mực và giấy, có lẽ là do Đoan Vương đưa tới.
Không nói Đoan Vương hận thiếu niên cỡ nào, nhưng ít nhất ở phe đối lập, hôm nay sao tự dưng lại đến tặng đồ cho thiếu niên, chả nhẽ chồn chúc tết gà à?
(Chồn hay ăn gà nha quý vị.)
Khương Tiểu Viên trốn ở góc phòng, dùng thuật cách khí chọc thiếu niên, sau đó dùng bút than viết lên mặt đất: "Chuyện là như thế nào vậy ?"
Thiếu niên xoay người nhìn về phía trên mặt đất, cặp mắt phượng xinh đẹp hơi cong lên, hắn đang trộm cười.
Trần Thu rất ít khi cười, nhưng khi hắn cười lên thì rất đẹp, hàn ý ở đuôi lông mày bỗng tan ra thay vào đó là không khí ấm áp của mùa xuân, hình ảnh này khiến Khương Tiểu Viên nhìn đến ngay người.
Sau đó thiếu niên nói: "Ngày mai sẽ có thái ý đến khám bệnh cho ta, vui không?"
Người rất ít khi cười nay bỗng lộ ra một mặt ôn nhu, Khương Tiểu Viên ngây người một lúc lâu mới ý thức đuợc thiếu niên đang nói gì, Trần Đoan sẽ giúp hắn thỉnh thái ý đến đây?