Ngay cả trong mùa đông, sức sống của cỏ dại cũng rất mạnh mẽ, đặc biệt là trong Kiến Chương Cung và rất nhiều cung bị bỏ hoang , vào mùa đông, những nơi ấm áp hơn này lại trở thành nơi sinh trưởng của cỏ dại ngoan cường.
Khương Tiểu Viên đã tìm kiếm rất lâu sau đó mới tìm thấy một loại dược thảo có tên khoa học là “Cây kế”, tục xưng “Rau gai”.
Bởi vì nó có hình thú khá thông thường, Khương Tiểu Viên đã phải mất một thời gian dài để so sánh trước khi xác nhận nó.
Ở trên《 bách khoa toàn thư thảo dược 》có nói loại cây này có thể cầm máu giảm nhiệt, trước mắt Khương Tiểu Viên cũng không tìm được thảo dược khác, nên chỉ có thể dựa theo sách nói, Sau khi rửa sạch, nàng nghiền tất cả các gân của cây cỏ và trải đều trên lưng thiếu niên.
Sau khi thảo dược mát lạnh được đắp lên, cơ bắp của thiếu niên rõ ràng là căng chặt lại, nhưng hắn lại bị thương quá nặng, hiện tại đã hoàn toàn hôn mê sâu.
Khương Tiểu Viên nghiêm túc giúp thiếu niên đắp xong phần lưng, lại đem thảo dược đắp vào hai chân hắn —— tuy rằng cây kế không thể hoạt huyết và loại bỏ máu ứ, đối với gãy chân cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng là đây là một thứ có thể được tìm thấy để giảm viêm. Các loại thảo dược cũng chả có, nàng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống để cứa chữa.
Không khéo léo quấn người lại thành một cái gạc rất khó coi, Khương Tiểu Viên vừa lòng buộc lại thành hình nơ.
Nàng không dám chui vào trong ngọc bội ngủ, liền ghé vào bên cạnh gối đầu của thiếu niên, có lẽ do bởi vì lo lắng cho đối phương, nên chất lượng giấc ngủ của nàng khá kém.
Sau khi ngủ nàng chả hiểu sao nhưng có lẽ do lo lắng quá nên nàng mơ thấy thiếu niên tạch, nửa đêm Khương Tiểu Viên đột nhiên cảm thấy một trận hô hấp khó khăn, nàng dụi dụi mắt, phát hiện trên đỉnh đầu bị đè nặng một cái chăn thật lớn, đối với Khương Tiểu Viên mà nói, nắng như quả núi Ngũ Hành Sơn đã từng đè Tôn Ngộ Không.
Thiếu niên hiển nhiên không tỉnh lại, chỉ là thời điểm ngủ theo bản năng lôi chăn.
Sau đó…… Thiếu chút nữa đem Khương Tiểu Viên nặng chết.
Nàng chổng mông gian nan mà từ trong chăn bò ra, cuối cùng cũng sống lại sau khi hít thở không khí trong lành.
Nàng vừa quay đầu, liền thấy được thiếu niên bên cạnh có vẻ đau đớn, toàn thân tái nhợt mỏng manh, Khương Tiểu Viên liền tắt lửa.
Nếu ngủ không được, nàng liền bò dậy thay đổi khăn đắp trên trán cho thiếu niên, chỉ là thiếu niên cũng không hạ sốt, ốt của cậu bé vẫn không hạ,
Một bên Khương Tiểu Viên thường thường sẽ thay khăn cho hắn, một bên mở hệ thống ra.
Sau khi mua sách và thuốc, nàng còn dư lại 22 tích phân.
Nàng đã mua một ít đậu xanh, rau xanh, khoai tây và hạt giống khoai lang mỗi cân là một tích phân trong tâm thương mại của hệ thống, tiêu tổng cộng là 10 điểm.
Rốt cuộc kế tiếp thiếu niên sẽ sống một cuộc sống đáng thương không có thức ăn, đây đều là những thứ cần thiết. Mà mấy việc như thể trộm lấy đồ ăn của đám người thủ vệ thái giám Lưu Kỳ trở về, lại không phải là kế lâu dài.
Hơn nữa Khương Tiểu Viên thử qua, nàng không thể cách thiếu niên quá xa, bằng không nàng có thể sẽ bị thôi đến Ngự Thiện Phòng.
(Cam ???!!!)
Mua xong mấy thứ này, Khương Tiểu Viên còn dư lại 12 tích phân đáng thương hề hề.
Nếu như vào thời điểm nào đó không còn mấy thứ nà nữa, lại không được trộm đồ ăn, số tích phân này cũng có thể dổi lại chút màn thầy cho thiếu niên ăn…… thật ra Khương Tiểu Viên cũng biết, số điểm tích phân này quả thực không đủ, nhưng khi đó giá trị khỏe mạnh sẽ tăn lên, Khương Tiểu Viên cảm thấy có thể dựa giá trị khỏe mạnh không ngừng tăng để lấy tích phân, nên vẫn có thể chống đỡ được.
Còn bản thân nàng á, Khương Tiểu Viên hoàn toàn xem nhẹ luôn.
Thật ra nàng biết bản chất mình là một tiểu tham ăn, nhưng với thân hình hiện tại này một hạt dưa cũng có thể ăn no…… Một cái màn thầu, Khương Tiểu Viên cảm thấy bản thân có thể no chết.