Chương 5: Lại Chúc Phúc

- Ngừng, ngừng một chút, tiểu, Tiểu Bì. . .

Hai khuỷu tay của Hàn Giang Tuyết chống ở bên trên bàn ăn, hai tay đỡ trán, nhỏ nhẹ nói.

Oa,

Nói nhẹ nhàng như vậy,

Nhẹ nhẹ nhàng nhàng, quá êm tai,

Ngày bình thường lạnh như băng như vậy làm gì?

Giang Hiểu lập tức thu tay lại, đột nhiên phát hiện ra,Tinh Kỹ mình lấy được tựa hồ cũng không phải là năng lực đứng đắn gì?

Đã nói là khôi phục sinh mệnh lực của đồng đội mà? Chữa trị vết thương của đồng đội mà?

Tại sao hiệu quả tán gái tốt như vậy?

Bầu không khí ở trong phòng bếp vô cùng xấu hổ, trong lúc nhất thời, trong phòng cực kỳ im lặng.

Giang Hiểu cũng biết mặt mũi của con gái rất mỏng, hắn giống như nói giỡn phá vỡ im lặng, nói:

- Xem ra chị đã nhận được Chúc Phúc của em.

Hàn Giang Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn Giang Hiểu một cái.

Nếu như là 10 phút trước đó, Giang Hiểu có thể cam đoan, cái nhìn này sẽ là lạnh lùng thoáng nhìn, mang theo xem thường cùng khinh thường, làm nhói nhói thần kinh Giang Hiểu.

Nhưng mà bây giờ, Hàn Giang Tuyết ở phía dưới trạng thái này, cái nhìn của cô lại chỉ có vẻ ngoài, giống như là một người không có chút năng lực chiến đấu nào, nhưng vẫn muốn ở trước mặt em trai mình bảo trì uy nghiêm của cô chị.

Uy lực "Chúc Phúc" phẩm chất Hoàng Đồng vậy mà lớn như thế?

Vậy sau khi "Chúc Phúc" thăng cấp sẽ như thế nào nữa? Sợ rằng sẽ lên trời luôn đi?

Giang Hiểu cẩn thận nhớ lại, dựa theo ký ức của Giang Tiểu Bì, phẩm chất của Tinh Kỹ cùng Tinh Sủng cũng là dùng phẩm chất để phân chia.

Bên trên phẩm chất Hoàng Đồng còn có phẩm chất Bạch Ngân, sau đó là phẩm chất Hoàng Kim, phẩm chất Bạch Kim, cùng phẩm chất Kim Cương cao nhất đã biết tới.

Ở trong trí nhớ của Giang Tiểu Bì, nói chung là có thể chia ra làm năm cấp bậc phẩm chất, Hoàng Đồng thấp nhất, Kim Cương tối cao, căn cứ theo tư liệu trên mạng, nghe nói phía trên phẩm chất Kim Cương còn có phẩm chất có cấp bậc cao hơn, chỉ là thế nhân cũng không biết đến, đoán chừng là những nhân vật Thần cấp kia mới có được phẩm chất Tinh Kỹ cùng Tinh Sủng cao hơn.

Thế nhân cũng không thể biết?

Nhưng mà Giang Hiểu xuyên việt tới lại biết a!

Chuyện này còn cần phải hỏi sao?

Phía trên Kim Cương là Đại Sư!

Phía trên Đại Sư là Vương Giả!

(Dịch: xếp hạng trong Liên Quân)

. . .

- Đúng là may mắn, thu hoạch được kỹ năng chữa bệnh.

Hàn Giang Tuyết thu hai lần Chúc Phúc, giọng nói lạnh lùng kia cũng nhu hòa hơn không ít.

- Khu vực Bắc Giang thừa thãi Bạch Quỷ nhất tộc, bên trong những Giác Tỉnh Giả thu hoạch được Tinh Kỹ, chân chính hấp thu được kỹ năng Chúc Phúc cũng là tồn tại phượng mao lân giác.

- Ừm.

Giang Hiểu biết vừa rồi mình có chút nghịch ngợm, cô gái này vốn là chủ một gia đình, lại mạnh mẽ giả bộ uy nghiêm, cho nên lúc này Giang Hiểu cũng đặc biệt ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

- Không, em cũng không hiểu rõ trình độ trân quý của kỹ năng chữa bệnh đâu.

Hàn Giang Tuyết nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt nhìn Giang Hiểu giống như đang nhìn một đứa trẻ ngốc.

- Bên trong một trăm Giác Tỉnh Giả, Giác Tỉnh Giả có được kỹ năng chữa bệnh, chỉ sợ chỉ có một người. Loại Tinh Kỹ thuộc loại đặc thù này rất khó thu hoạch được, toàn thế giới tràn đầy Giác Tỉnh Giả phát ra pháp hệ bạo lực, Giác Tỉnh Giả hệ cận chiến, nhưng Giác Tỉnh Giả hệ chữa bệnh ít đến đáng thương.

Hàn Giang Tuyết tựa hồ là nhẹ nhàng thở ra, nói liên tục.

- Em có biết, một Giác Tỉnh Giả hệ phụ trợ, nhất là có được Tinh Kỹ hệ chữa bệnh liền nổi tiếng cỡ nào không?

Hàn Giang Tuyết tiếp tục nói:

- Sau khi chúng ta tốt nghiệp, sẽ gia nhập vào bên trong đủ loại cơ cấu của quốc gia, tuyệt đại đa số cơ cấu đều tồn tại nhân viên làm các công việc bên ngoài, tổ đội bốn người là phối trí cơ bản của nhân viên công tác bên ngoài, bất kỳ Giác Tỉnh Giả nào cũng hi vọng bên trong đoàn đội bốn người này, có được một Giác Tỉnh Giả hệ chữa bệnh.

- Giác Tỉnh Giả hệ chữa bệnh đại biểu cho năng lực của đội ngũ được ổn định liên tục, bình ổn sức chiến đấu, thậm chí ở thời khắc mấu chốt còn có thể cứu vớt tính mạng của đoàn đội. Dù là bên trong Tinh Đồ của Giác Tỉnh Giả hệ chữa bệnh này chỉ cần có được một kỹ năng hệ chữa bệnh, thế nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Hàn Giang Tuyết tán thưởng nhìn về phía Giang Hiểu.

Đây là từ lúc Giang Hiểu mở to mắt, lần thứ nhất nhìn thấy tiểu tỷ tỷ cao lãnh này cho mình một ánh mắt khẳng định.

- Đáng tiếc, chỉ là Chúc Phúc phẩm chất Hoàng Đồng.

Lời nói của Hàn Giang Tuyết thay đổi, mặc dù ngoài miệng nói chuyện này đáng tiếc, nhưng mà trên nét mặt lại không có biến hóa gì lớn, nói,

- Chị không cần tiếp tục lo lắng cho tương lai của em nữa, đi học bình thường, sau khi tốt nghiệp chị giúp em tìm một bệnh viện, làm một bác sĩ, cũng coi như có một con đường ra.

Giang Hiểu:

- ? ? ?

Vận mệnh của tôi cứ như vậy bị cô an bài?

Thân thể này chỉ vừa mới tốt nghiệp lớp 10 đó? Lời nói kia là như thế nào?

Tôi hiện nay chính là đóa hoa của tổ quốc đấy? Chỉ cần tôi cố gắng, tôi sẽ có được vô hạn khả năng!

Giang Tiểu Bì a Giang Tiểu Bì, đến cùng là mày khiến cho chị gái mày thất vọng đến mức nào rồi.

Mình vốn còn muốn đi ra con đường thành thần, kết quả là Hàn Giang Tuyết trực tiếp trải đường cho mình tiến vào bệnh viện?

Khoan đã.

Chờ chút!

Nói trở lại, kỳ thật làm một bác sĩ cũng rất tốt, bản lĩnh chữa bệnh bình thường không giải quyết được, Giang Hiểu thông qua Tinh Lực cùng Tinh Kỹ liền có thể giải quyết.

Tương lai, sau khi Giang Hiểu đề cao phẩm chất kỹ năng "Chúc Phúc", nói không chừng còn có thể cứu vớt một ít bệnh nhân hấp hối sắp chết, đây cũng là công đức vô lượng.

Chuyện này không phải cũng là chuyện chân chính có ý nghĩa hay sao?

Nghĩ tới đây, Giang Hiểu không khỏi rơi vào trầm tư, hắn mới đến đây chưa đến hai giờ, đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất, tiếp nhận lượng lớn chuyện mới mẻ, hoàn toàn chính xác cần phải có một khoảng thời gian ổn định lại tâm thần suy nghĩ tương lai của mình một chút.

Dù sao lúc này Giang Hiểu cũng không phải là một thiếu niên ngây thơ 16 tuổi, mà là một người trưởng thành 25 tuổi có được tâm trí trưởng thành.

Tiếp nhận, sau khi dung nhập vào thế giới kỳ quái, bản thân tiến hành sắp xếp cuộc sống, tìm kiếm chí hướng chân chính của mình, trở thành chuyện cần giải quyết đầu tiên của Giang Hiểu.

Dạng nghề nghiệp như bác sĩ này xác thực là rất cao thượng, cũng hoàn toàn chính xác là hữu ích đối với xã hội. Nhưng nếu như chỉ là nghề nghiệp như vậy, phải chăng là quá chính quy rồi?

Đã không cẩn thận tiến vào thế giới kỳ quái này, như vậy thì phải mở ra một đoạn lữ trình kỳ quái, nếu không sẽ có lỗi với việc mình xuyên việt tới đây a?

Ách. . .

Nếu không thì sẽ có lỗi với tiểu tỷ tỷ đã một tát đập mình tới đây nha.

Tinh Lực, Tinh Kỹ, Tinh Sủng, lại thêm thế giới thứ nguyên trên internet nói đến, tất cả mọi thứ đều đang chờ đợi Giang Hiểu mình khám phá.

Mà cỗ thân thể này còn kèm theo một cái nội thị Tinh Đồ, nếu như Giang Hiểu thật sự lựa chọn một loại nghề nghiệp thông thường, vậy thật sự đúng là phung phí của trời.

Hàn Giang Tuyết nhìn Giang Hiểu không tỏ vẻ gì, trong lòng hơi kinh ngạc, nếu như lúc bình thường, em trai mình sớm đã "cầm vũ khí nổi dậy", lớn tiếng kêu la không làm bác sĩ, không làm việc, phải ra ngoài chơi, phải đi ra ngoài lưu lạc thiên nhai. . .

Giang Hiểu bây giờ lại an tĩnh một cách lạ thường.

Có lẽ là bởi vì vừa mới thu hoạch được Tinh Kỹ, chưa tiêu hóa xong kết quả đi.

Hàn Giang Tuyết đứng dậy đi đến trước mặt Giang Hiểu, duỗi một tay ra sờ về phía đầu Giang Hiểu, lại dừng lại một chút ở giữa không trung.

Bàn tay trắng nõn kia dừng lại một chút, cuối cùng vẫn rụt trở về, nói:

- Đừng rêu rao bốn phía, cũng đừng quay những cái video linh tinh kia nữa, chăm chỉ rèn luyện Tinh Kỹ, hấp thu Tinh Lực.

Nói xong, Hàn Giang Tuyết đi ra phía cửa phòng bếp.

Bá. . .

Một thanh niên cao 172cm, có chút gầy yếu đột ngột xuất hiện ở cửa phòng bếp, chặn đường đi của Hàn Giang Tuyết lại.

Hàn Giang Tuyết hơi sửng sốt một chút, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào tròng mắt đen nhánh của Giang Hiểu ở trước mắt, lại nhìn thấy thanh niên này mở miệng nói chuyện.

Mặc dù thanh niên ở trước mặt cô mở miệng, nhưng mà giọng nói kia lại đến từ trên ghế ăn ở sau lưng cô.

- Tuy em vừa mới thức tỉnh, nhưng em biết Giác Tỉnh Giả cũng được phân loại khác nhau, Giác Tỉnh Giả thu được Tinh Kỹ chữa bệnh phẩm chất thấp, hấp thu Tinh Kỹ loại chữa bệnh có phẩm chất cao sẽ có xác suất thành công lớn hơn.

Giang Hiểu tiếp tục nói,

- Mà những Giác Tỉnh Giả loại hình bạo lực kia, cho dù là thiên phú dị bẩm, tư chất có cao hơn, nhiều khe ngôi sao hơn, chỉ sợ là cả đời vẫn vô duyên với Tinh Lực hệ chữa bệnh, thể chất của bọn họ không thích hợp hấp thu loại kỹ năng này.

Đôi mắt của Hàn Giang Tuyết có chút trừng lớn, cúi đầu nhìn Giang Hiểu ở trước mắt, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Giang Hiểu đang ngồi ở trên ghế ăn sau lưng.

Huyễn tượng?!

Tinh Lực thứ hai của Bạch Quỷ Vu: Mồi Nhử?!

Hàn Giang Tuyết kinh ngạc cúi đầu nhìn Giang Hiểu, một ngôi sao hai kỹ năng!?

Tình huống như vậy ở trong lịch sử loài người cũng đã từng xuất hiện, nhưng mà Giác Tỉnh Giả may mắn như vậy là phượng mao lân giác chân chính.

- Chị là sợ em quá kém cỏi.

Giang Hiểu xoay người, nhìn Hàn Giang Tuyết đang im lặng, phân tích nói:

- Chị biết tư chất của em không cao, khe ngôi sao càng ít đến thương cảm, nhưng hết lần này tới lần khác lại là một Giác Tỉnh Giả hệ chữa bệnh.

- Chị biết ở dưới tình huống Giác Tỉnh Giả hệ chữa bệnh thiếu khuyết như thế, liền xem như thực lực của em không tốt, cũng có thể sẽ bị triệu tập vào bên trong một ít cơ cấu, tham dự vào nhiệm vụ tương đối nguy hiểm.

Hàn Giang Tuyết có chút cúi người, cực kì nghiêm túc:

- Ở bên trong giai đoạn Tinh Đồ, em chỉ có thể thắp sáng một ngôi sao, đừng ở trước mặt người ngoài dùng ra kỹ năng thứ hai.

- Không thành vấn đề.

Giang Hiểu quả quyết nhẹ gật đầu.

- Không thành vấn đề?

Hàn Giang Tuyết ngoài ý muốn nhíu mày, cô vốn cho rằng dựa theo tính cách của em trai mình, sợ rằng sẽ càng thêm tự cho là đúng, càng thêm vô pháp vô thiên, kết quả em mình lại hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời như trước đây.

- Em cũng có một cái điều kiện.

Giang Hiểu đột nhiên mở miệng nói.

- Điều kiện?

Hàn Giang Tuyết nhẹ gật đầu, khó trách tiểu tử này lại nghe lời như thế, thì ra là muốn cầu cạnh mình.

- Nói.

- Em sẽ cố gắng tu luyện.

Giang Hiểu ngẩng đầu nhìn Hàn Giang Tuyết, tiếp tục nói.

- Lúc chị đi tới Tuyết Nguyên, mang em cùng đi.

Nhìn vẻ mặt cực kì nghiêm túc của Giang Hiểu, mặt Hàn Giang Tuyết không thay đổi đáp lại:

- Chị dựa vào cái gì để đồng ý với em?

Giang Hiểu nhún vai:

- Để báo đáp lại, em có thể cho chị thêm mấy lần Chúc Phúc.

Hàn Giang Tuyết vội vàng mở miệng chặn lại nói:

- Không, không cần. . .