Chương 18: Tự Học Thành Tài

Bộ phận bên trên thu lấy tiền tài của cố chủ, sẽ thông qua tiền tài cùng với các phương thức phân phối Tinh Châu cho các binh sĩ.

Hạ Nghiên và Hàn Giang Tuyết cũng là khách quen của nơi này, các cô đương nhiên cũng biết quy định của nơi này, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể coi như thôi.

Hàn Giang Tuyết không quên mục đích của mình là gì, nếu như mục đích của nhiệm vụ lần này đã đạt được, như vậy cô cũng muốn trở về tu chỉnh một phen.

Cũng không phải là đi tới cứ điểm của nhân loại, mà là về nhà.

Bì Khả Cừu ngược lại là muốn đi vào tìm kiếm đoàn đội gặp nạn kia, bởi vì trong đoàn đội kia có khả năng có chiến hữu của y, đương nhiên, y lẻ loi một mình là không có cách nào đi vào, chủ yếu là ở bên trong đoàn đội này có Hàn Giang Tuyết và Hạ Nghiên tồn tại.

Nhưng mà với tư cách là cố chủ, Hạ Nghiên nghe theo đề nghị của Hàn Giang Tuyết, chuẩn bị lên đường về nhà, Bì Khả Cừu cũng không có cách nào, rơi vào đường cùng chỉ có thể ở tại chỗ bắn ra đạn tín hiệu, để đội Giác Tỉnh Giả thủ hộ đoàn bên trong Tuyết Nguyên chạy tới dò xét tình huống.

Ở bên trong hành động nho nhỏ này, Giang Hiểu cũng nhìn ra sự khác biệt của Hàn Giang Tuyết, đối với những người không có liên quan kia, Hàn Giang Tuyết không có một chút ý định đặt mình vào nguy hiểm nào.

Hoặc là nói, Hàn Giang Tuyết vốn có tính cách như thế này, chỉ là bởi vì quan hệ thân tình, cô mới để bụng đối với Giang Hiểu như thế.

Bên trong không gian "Toái Không" của Hàn Giang Tuyết chưa bốn cỗ thi thể, bốn người mỗi người lại kéo theo hai cỗ thi thể, bắt đầu lữ trình về nhà.

Hạ Nghiên căn bản không thiếu chút tiền tiêu vặt ấy, nhưng mà cô ta biết gia cảnh của Hàn Giang Tuyết, cho nên cô vốn là thiên kim đại tiểu thư cao quý, lại không có bất kỳ lời oán giận gì, giúp đỡ kéo hai cỗ thi thể.

Binh sĩ Bì Khả Cừu đương nhiên là thỏa mãn yêu cầu của cố chủ, y có thân thể cường tráng, cao lớn vạm vỡ, liền kéo theo bốn cỗ thi thể Bạch Quỷ trở về.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, mà Hàn Giang Tuyết cũng dùng vài lần Hoang Phong, ném thi thể xa xa ra ngoài, giúp cho mọi người bớt đi không ít khí lực.

Đường về đối với Giang Hiểu mà nói thì cũng tương đối vui sướng, lần này hắn thật sự đã được mở rộng tầm mắt, cũng tiếp xúc được với thế giới cùng sinh vật kỳ dị, đồng thời cũng thu được hai loại Tinh Kỹ Hoàng Đồng mới, có thể nói là thắng lợi trở về.

Sau khi đi ngang qua cứ điểm nhân loại có cắm lá cờ màu đỏ kia, bốn người liền nhẹ nhàng thở ra, trên cơ bản thì xung quanh đây sẽ không xuất hiện sinh vật dị thứ nguyên gì nữa, cho dù là có, nhưng Giác Tỉnh Giả ở bên trong cứ điểm sẽ ngay lập tức đuổi tới.

Bì Khả Cừu có chút không yên lòng, người đàn ông cao lớn vạm vỡ này rất là cẩn thận, cố ý nói với Hạ Nghiên xin nghỉ, cấp tốc chạy tới cứ điểm của nhân loại, sau khi báo cáo tình huống phát hiện được ở biên giới về rừng tuyết, lúc này mới cấp tốc trở về đơn vị.

Lúc đến gió tuyết đan xen, lúc về lại không có khó khăn trắc trở gì.

Phía trước, Hạ Nghiên nhẹ nhàng đụng đụng vào bả vai Hàn Giang Tuyết, nói:

- Tớ thấy là vẫn được, sau lần va chạm kia liền nhìn ra được, hắn thật sự quan tâm cậu, rất có dũng khí.

- Ừm.

Hàn Giang Tuyết nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

- Cho dù chúng ta đối mặt với loại tình huống kia cũng rất khó giải quyết, hắn chỉ là một con gà mới thu được Tinh Kỹ Thanh Mang.

Mặc kệ là Hàn Giang Tuyết nghĩ như thế nào, dù sao Hạ Nghiên cũng rất hài lòng, tiếp tục nói:

- Chỉ là đứa nhỏ này hơi cứng đầu một chút, giao cho tớ, tớ giúp cậu quản giáo.

- Không cần cậu.

Hàn Giang Tuyết trả lời một câu.

- Thôi đi, phương pháp của cậu có sai lầm, tớ vẫn một mực không muốn nói cậu, cậu vẫn rất cố chấp.

Hạ Nghiên bĩu môi, nói:

- Hắn mới giác tỉnh được hai tháng, vài ngày trước mới thu hoạch được Tinh Kỹ, có thể làm được gì? Tới Tuyết Nguyên lịch luyện? Không phải chỉ là một khách du lịch thôi sao? Hơn nữa còn nguy hiểm tới tính mạng, nếu không phải là tớ thích cậu, tớ sẽ không đi theo cậu tới nổi điên đâu.

Hàn Giang Tuyết nói:

- Cậu biết bộ dáng nguyên bản của hắn mà, mấy ngày nay, hắn đã cải biến một chút, tớ hi vọng lữ trình lần này có thể thúc đẩy hắn tiếp tục giữ vững. Hắn còn quá nhỏ, nhìn được quá ít, biết cũng quá ít, hắn khuyết thiếu lòng kính sợ đối với thế giới này.

Hạ Nghiên:

- Hửm?

- Hắn quá ngông cuồng, không để bất cứ kẻ nào vào trong mắt. Thật ra tớ hi vọng hắn có thể bị những con Bạch Quỷ cấp thấp nhất này chỉnh đốn một chút, chịu chút vết thương, chịu chút ngăn trở.

Hàn Giang Tuyết lắc đầu.

Hạ Nghiên tỏ ra ngơ ngác:

- Cho nên cậu cũng biết hắn ở chỗ này căn bản là vô dụng, cậu chính là vì để cho hắn gặp khó mà tới?

Hàn Giang Tuyết nhẹ gật đầu:

- Không quan hệ thực lực, chỉ xem tâm tính."

Hạ Nghiên cười khúc khích, nói:

- Kết quả thì sao? Hắn vừa có chút nguy hiểm, cậu đã hận không thể thổi bay hắn về tiểu khu Hoa Viên rồi.

Hàn Giang Tuyết:

- Ngậm miệng.

. . .

Nửa giờ sau, trong tòa nhà chính của thôn trấn.

- Ai da, món áo khoác lông trắng này, gia công ra bán mấy ngàn, thậm chí hơn vạn, kết quả là một con Bạch Quỷ chỉ thu về 100 đồng?

Giang Hiểu đếm một ngàn năm trăm đồng trong tay, lộ ra vẻ xoắn xuýt.

- Móng vuốt của bọn chúng còn rất sắc bén a, còn có thịt, nói không chừng ăn rất ngon nữa, toàn thân trên dưới đều là bảo vật. . .

Hàn Giang Tuyết duỗi một tay ra, đưa tới trước mặt Giang Hiểu.

Giang Hiểu bất đắc dĩ bỏ xấp tiền đỏ rực vào trong tay Hàn Giang Tuyết.

- Đây đúng là quá đen. . .

Giang Hiểu thấy được ánh mắt bất thiện của binh sĩ bên cạnh kia, lời nói liền xoay chuyển.

- Tổ chức có tâm a! Không chỉ cho chúng ta cơ hội rèn luyện trưởng thành, phái bảo tiêu hộ tống, còn giúp cho chúng ta kiếm thêm chút thu nhập, thật là quá tuyệt vời.

- Phốc. . . ha ha ha ha.

Hạ Nghiên không nhịn được nữa yêu kiều cười thành tiếng, khu vực đầy đặn trước ngực có chút rung động, để Giang Hiểu có chút choáng váng.

Hàn Giang Tuyết một tay che trán, dùng sức đẩy Giang Hiểu một cái, để cho hắn đi nhanh hơn một chút.

Cho đến tận lúc thay xong quần áo, trả lại ba lô hành quân, Giang Hiểu mới phát hiện ra quân lương và nước trong ba lô, căn bản không ai động tới, haizz, thật đúng là tiện nghi bọn hắc thương này.

Cũng không biết đến cùng nơi này có phải trực tiếp lệ thuộc vào nhà nước hay không.

Nhưng mà, ngẫm lại thì một địa điểm quan trọng như vậy, lại nhìn tư thế của những quân nhân chính quy này, hẳn là sẽ không sai.

Nếu là như vậy, tâm lý của Giang Hiểu cũng đã cân bằng hơn một chút, quốc gia kiếm nhiều thêm một chút quân phí, bồi dưỡng được nhiều Giác Tỉnh Giả mạnh mẽ hơn, để Hoa Nam càng thêm mạnh mẽ, sống lưng cứng hơn, cuối cùng được lợi vẫn là loại dân chúng thấp cổ bé họng giống như Giang Hiểu.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, 1500 đồng này, có đủ tiền thuê Bì Khả Cừu hay không đây?

Sau khi ngồi lên Land Rover của Hạ Nghiên, Giang Hiểu liền hỏi một câu, nào nghĩ tới Hạ Nghiên còn chưa kịp mở miệng, Hàn Giang Tuyết liền bảo Giang Hiểu ngậm miệng, nói đây là chuyện của hai người bọn họ.

Giang Hiểu tự chuốc lấy nhục nhã, liền chuyển chủ đề:

- Đao của chị đâu?

- Để ở chỗ đó.

Hạ Nghiên vừa lái xe rời khỏi thôn trấn, vừa đáp lại.

- Không sợ mất à?

Giang Hiểu thuận miệng hỏi một câu, trò chuyện thôi, dù gì hiện tại cũng rất nhàn rỗi.

Không nghĩ tới lần trò chuyện này, thật sự là trò chuyện xảy ra chuyện.

- Không mất được, chỗ kia là phòng thay quần áo đơn độc của chị.

Hạ Nghiên thuận miệng nói, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó , nói,

- Đúng rồi, chị mới thương lượng với chị cậu, sau khị chị đưa chị cậu trở lại tiểu khu Hoa Viên, cậu cùng chị về nhà há?

- Hả?

Giang Hiểu gãi đầu một cái.

- Cùng chị làm gì?

- Dẫn cậu về nhà làm ấm chân chứ làm gì nữa.

Hạ Nghiên giương mắt, từ bên trong kính hậu thấy được bộ dáng trợn mắt hốc mồm của Giang Hiểu.

Khóe miệng của cô hơi nhếch lên, đầu nghiêng một chút, mái tóc ngắn màu nâu hơi cong nhẹ nhàng đung đưa, phối hợp với đôi mắt sáng tỏ kia, lộ ra vẻ cuồng dã vũ mị.

- Hàn Giang Tuyết, có phải chị đã bán em rồi hay không?

Giang Hiểu buồn bực nhìn về phía Hàn Giang Tuyết.

- Ha ha, không đùa nữa.

Hạ Nghiên cười giải thích nói:

- Võ nghệ của chị cậu không tốt, vẫn là để tôi dạy cậu đi.

Giang Hiểu nháy nháy mắt:

- Tôi không phải là một cái bình sữa lớn sao? Đứng ở chỗ an toàn nhất trong đoàn đội, được cúng bái?

- Đích thật là dạng này.

Hạ Nghiên giống như hơi nhẹ gật đầu.

- Nhưng cậu nghĩ xem, muốn được cúng bái, cậu phải thành phật, thành thần, bây giờ cậu chỉ là một khối đá, muốn được điêu khắc thành Phật, cậu cần trải qua thiên đao vạn quả.

Giang Hiểu: ? ? ?

Thiên đao vạn quả?

Cô nàng này vậy mà còn bì hơn cả mình?

Hạ Nghiên một lần nữa giương mắt, nhìn về phía kính chiếu hậu, nói:

- Cậu cảm thấy đao pháp của chị như thế nào?

Liền đại đao dài hai mét kia, một đao chém xuống, Bạch Quỷ da dày thịt béo cũng bị chém đứt, Giang Hiểu yếu ớt có thể tốt hơn sao?

Hạ Nghiên nhìn bộ dáng lòng vẫn còn sợ hãi của Giang Hiểu, cười nói ra:

- Cho nên chị thích hợp điêu khắc nhất.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nói chút chuyện đứng đắn đi.

Vì sao Giang Hiểu lại hạn chế mình ở tay không tấc sắt, hướng Hạ Nghiên thỉnh giáo một chút đao pháp không được sao?

Giang Hiểu suy nghĩ một chút, nhắc tới đề tài này:

- Đại đao kia của chị thật tàn bạo, lực sát thương kinh người, em có thể học một ít chứ?

- U a?

Hạ Nghiên nhíu mày, bên trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc.

- Đây là đao pháp gia truyền của chị, không truyền cho người ngoài.

Giang Hiểu liền không chịu thua, mở miệng nói:

- Vậy nếu như là người một nhà thì sao? Liền có thể truyền chứ?

Hạ Nghiên hơi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Hàn Giang Tuyết, nói:

- Thằng ranh này thật sự trâu như vậy?

Trong lòng Hàn Giang Tuyết hừ lạnh một tiếng:

- Hắn ngay cả tớ cũng dám đùa giỡn, còn có cái gì mà không dám?

Giang Hiểu:

- Vậy. . .

Hàn Giang Tuyết ở bên trên tay lái phụ trực tiếp ngắt lời Giang Hiểu, nói:

- Hoa Nam có rất nhiều võ nghệ tuyệt học, lúc Tinh Kỹ chưa xuất hiện, những loại võ nghệ này cũng không mạnh mẽ giống như bên trong tiểu thuyết võ hiệp, rất nhiều loại đều biến thành thứ để biểu diễn, thực chiến tương đối yếu một chút.

Giang Hiểu thu hồi tâm tư đùa giỡn, nói:

- Nhưng mà?

Hàn Giang Tuyết nói:

- Nhưng mà theo Tinh Lực, Tinh Kỹ xuất hiện, một chút võ nghệ kỹ xảo của Hoa Nam có không gian sinh tồn rất lớn, cho nên, Hạ Nghiên cũng không nói đùa, có nhiều thứ đúng là không truyền ra ngoài, em hỏi thăm như thế rất là không lễ phép.

- Ài.

Hạ Nghiên vừa cười vừa nói.

- Không nghiêm trọng đến mức như vậy, nhà tớ cũng không phải là võ học thế gia gì đó, chỉ là cha tớ không biết từ chỗ nào lấy được một bản đao pháp, không khoa trương giống như cậu nói như vậy, trước khi thấy thì cảm thấy thần bí, sau khi xem thì đơn giản liền là mấy chiêu kia, trên mạng đều có thể tìm ra.

Tùy ý như thế a?

Lên mạng tìm?

Tự học thành tài?