Lúc ăn cơm tối, Giang Hiểu mang theo hai cân thịt bò ngon, lặng lẽ mở cửa nhà ra.
Nào nghĩ tới, lúc hắn cắm chìa khoá vào khóa cửa, Hàn Giang Tuyết đã từ trong phòng mình đi ra, đứng ở cửa chính, chờ đợi người "Rời nhà đi trốn" kia trở về.
Đúng vậy, giữa trưa, đối mặt với lửa giận của Hàn Giang Tuyết, Giang Hiểu quả quyết lựa chọn chạy khỏi hiện trường phạm tội.
Giang Hiểu rón rén đi tới, chạm mặt chính là một ánh mắt lạnh như băng.
- Ây. . .
Động tác của Giang Hiểu dứt khoát lớn lên, xoay tay đóng cửa lại.
- Đây này.
- Thịt bò lấy ở đâu ra?
Hàn Giang Tuyết cau mày dò hỏi.
- Mua thôi, em còn có thể đi đoạt của bà lão nào sao?
Giang Hiểu thuận miệng trả lời một câu.
Hàn Giang Tuyết tiếp tục truy hỏi:
- Em lấy tiền ở đâu?
- Kiếm được thôi, em còn có thể đi đoạt của bà lão nào sao?
Giang Hiểu lại trả lời một câu.
Bà lão: ? ? ?
Cảm nhận được Hàn Giang Tuyết lại có xu thế phát tác, Giang Hiểu vội vàng giải thích nói:
- Lúc buổi chiều không phải là em ra ngoài giải sầu à, lúc đó liền đi tới cổng bệnh viện, trị cho mấy bệnh nhân, đều miễn phí hết, kết quả là có chồng của một người phụ nữ có thai ra tay rất xa hoa, trực tiếp kín đáo đưa cho em 500 đồng.
Hàn Giang Tuyết hơi sửng sốt một chút, đây là trò quái quỷ gì thế?
Cô nằm mơ cũng không nghĩ ra, Giang Hiểu luôn nghịch ngợm gây sự biết đi ra ngoài kiếm tiền rồi?
- Chị không biết đâu, người phụ nữ có thai kia ngồi xếp hàng ở trên ghế dài, hoa mắt váng đầu, không ngừng nôn khan, nghe nói là ăn cái gì nôn cái đó, em thấy chị ta thật sự là quá đáng thương, liền thuận tay đưa cho chị ta mấy lần Chúc Phúc.
Giang Hiểu gãi đầu một cái.
- Chồng của người phụ nữ có thai kia kém chút đánh em, nhưng mà về sau trạng thái tinh thần của vợ y chậm rãi trở nên tốt hơn, nói là còn thèm ăn, đại ca kia liền cảm ơn em rối rít, cứng rắn muốn kín đáo đưa cho em 500 đồng, còn nói cái gì. . .
Hàn Giang Tuyết nhíu mày:
- Nói cái gì?
Giang Hiểu gãi đầu một cái:
- Y còn nói muốn em đi tới nhà y làm bảo mẫu cho vợ y, còn nói em đặc biệt thích hợp làm Nguyệt Tẩu. . .
Hàn Giang Tuyết im lặng nhìn Giang Hiểu, thuận tay nhận lấy thịt bò kho tương, nói:
- Về sau đừng đi ra nghịch ngợm, trị tốt thì được, chả may trị hỏng cho người khác thì biết làm sao?
- Được rồi.
Giang Hiểu nhẹ gật đầu, cô bé nói quả thật có chút đạo lý.
Về sau loại công việc Chúc Phúc cho phụ nữ có thai này vẫn tận lực ít nhận đi, nhưng mà xế chiều hôm nay Giang Hiểu ở trong bệnh viện thật sự cướp được mấy đơn hàng làm ăn nhỏ, trong đó tương đối thành công chính là hắn chữa khỏi vết thương cho một đứa bé chạy xe đạp vô ý ngã xuống đất, khuỷu tay trầy da.
Lúc đó Giang Hiểu liền giật nảy mình, chỉ thấy có một đứa bé cánh tay đang chảy máy, khóc lóc chạy đến, trên thực tế tình huống cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là rách chút da, rơi chút thịt mà thôi.
Sau vài lần Chúc Phúc, khuỷu tay thằng bé kia liền thành công cầm máu.
Nhưng mà Giang Hiểu vẫn bảo thằng bé kia đi tìm bác sĩ chính quy xử lý một chút, phòng ngừa nhiễm trùng, chờ sau khi thằng bé đi ra, Giang Hiểu liền lôi kéo thằng bé đang nhe răng trợn mắt kia chạy tới một bên.
Giang Hiểu không ngừng hấp thu Tinh Lực, cách mười phút liền Chúc Phúc bé trai một lần, không đến một giờ, vết thương của thằng bé kia đã hoàn hảo như lúc ban đầu, dùng nước sạch rửa một lần, ngay cả vết sẹo cũng không có.
Như thế liền để cho Giang Tiểu Bì có mạch suy nghĩ mới, cái kỹ năng "Chúc Phúc" này có thể trừ sẹo hay không?
Trừ sẹo cho phụ nữ hẳn là có thể kiếm rất nhiều tiền a? Các cô vì nhan sắc nhất định sẽ không keo kiệt tiền tài.
So với bản lĩnh chữa bệnh chính quy, Tinh Kỹ của Giang Hiểu hiển nhiên là càng thêm mau lẹ, an toàn, không đau đớn.
Không chỉ không đau đớn, thậm chí còn rất dễ chịu.
Uhm. . .
Nhưng mà lần xuất hành này, thu hoạch lớn nhất của Giang Hiểu chính là hiểu thêm một bước đối với kỹ năng Chúc Phúc của mình.
Hàm nghĩa của kỹ năng Chúc Phúc có chút mơ hồ: Chậm rãi khôi phục sinh mệnh lực của mục tiêu.
Cái gì gọi là sinh mệnh lực?
Bây giờ Giang Hiểu đã hiểu rõ, Chúc Phúc có thể khôi phục thể lực của mục tiêu (Giống như lúc Giang Hiểu huấn luyện chạy bộ),
Còn có thể cải thiện trạng thái thân thể của mục tiêu (người phụ nữ có thai bị nôn mửa), lại có thể chữa trị thương tích trên thân thể mục tiêu (đứa bé trai bị thương).
Thứ gọi là sinh mệnh lực này bao hàm thật sự là quá rộng, đừng nhìn chỉ là một Tinh Lực phẩm chất Hoàng Đồng, đây quả thực là thần kỹ!
Duy nhất không thể khôi phục, chỉ sợ là trạng thái tinh thần của mình đi. Số lần dùng Tinh Kỹ này càng nhiều, sau khi Tinh Lực trong thể nội bị móc sạch, tinh thần của Giang Hiểu sẽ vô cùng mỏi mệt.
- Ăn cơm.
Trong phòng bếp truyền đến giọng nói của Hàn Giang Tuyết, Giang Hiểu biết rõ, chuyện giữa trưa kia xem như là đã đi qua.
Hàn Giang Tuyết đặt thịt bò kho tương vào trong mâm, nhìn Giang Hiểu đang đi tới nói ra:
- Về sau muốn ăn cái gì thì nói với chị, chị mua cho em.
Giang Hiểu:
- . . .
Đột nhiên có loại cảm giác được bao nuôi?
Cảm giác này. . .
Rất là vui vẻ a.
Trong lòng Giang Hiểu hơi động, dò hỏi:
- Đúng rồi, tiền của chị còn đủ hay không?
Hàn Giang Tuyết:
- Đây không phải là chuyện em cần quan tâm.
Giang Hiểu tiếp tục nói ra:
- Chị đã là lớp mười hai, sau một học kỳ nữa sẽ lên đại học, tiền trong nhà đủ cho chị nộp học phí đại học không?
Hàn Giang Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Giang Hiểu một chút, im lặng nửa ngày, nói:
- Đây cũng không phải là chuyện mà em cần quan tâm.
Giang Hiểu:
- Chúng ta có thể. . .
Hàn Giang Tuyết trực tiếp ngắt lời Giang Hiểu, nói:
- Ăn nhanh lên, chốc nữa tiếp tục lớp học cách đấu.
Giang Hiểu:
- Được.
- Chị đã nói với em trình độ trân quý của Giác Tỉnh Giả hệ chữa bệnh, về sau, em vẫn nên tận lực điệu thấp một chút đi.
Hàn Giang Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, lại nói:
- Nhưng mà em cũng không giấu diếm được bao lâu, sau khi nhập học thì kiểu gì em cũng sẽ bại lộ, hơn nữa, muốn có được nhiều tài nguyên hơn, em cũng không thể che giấu Tinh Kỹ hệ chữa bệnh của mình, hơn nữa còn phải tận lực biểu hiện ra năng lực.
Giang Hiểu cẩn thận suy nghĩ lời nói của cô bé, âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Cơm tối xong xuôi, Giang Hiểu vốn cho rằng đã trải qua cả buổi trưa giảm xóc, cơn giận của Hàn Giang Tuyết đã tiêu tan không ít, nhưng sự thật thì cũng không phải là như thế, mặc dù cô không biểu hiện cái gì ra ngoài, nhưng mà trong khóa huấn luyện cách đấu ban đêm, Giang Hiểu một lần nữa bị chỉnh rất thảm.
Ngoài mấy loại tư thế ra quyền của quyền pháp, các loại yếu lĩnh phát lực, Hàn Giang Tuyết còn để Giang Hiểu tiếp xúc với "bộ pháp".
Chuyện này lập tức đưa đến phần sau của chương trình học, Giang Hiểu liền biến thành một cái bao cát.
Hắn ở bên trong tiến công như mưa giông gió bão của Hàn Giang Tuyết, thỏa thích tăng lên năng lực gọi là "phòng ngự", "né tránh", đương nhiên, Giang Hiểu cũng vô cùng rõ ràng lãnh hội được cái gì gọi là "năng lực kháng đòn".
Đáng tiếc là kỹ năng tay không cách đấu này vẫn dừng lại ở cấp bậc phẩm chất Hoàng Đồng Lv. 2 như cũ, cũng không hề thăng cấp.
Hình thức học tập cả ngày từ sáng sớm đến tối này, tựa hồ đã trở thành một khuôn mẫu, trong quá trình hai ngày sau đó, Giang Hiểu cùng Hàn Giang Tuyết đều vượt qua như thế.
Giang Hiểu vô số lần để tay lên ngực tự hỏi, vì sao ở bên trong khối Cơ Sở Kỹ thứ ba, không có cái gọi là kỹ năng "tố chất thân thể", nếu như có thể thông qua điểm kỹ năng gia tăng tố chất thân thể của mình lên liền tốt rồi.
Đáng tiếc, hắn chỉ có thể ngày đêm huấn luyện mình như thế này.
Hai ngày này, mặc dù Giang Hiểu trôi qua rất vất vả, nhưng mà thân thể của hắn vẫn rất yếu đuối, tối thiểu thì Tinh Lực của hắn vẫn là Tinh Trần Kỳ Lv. 2 như cũ.
Thân thể yếu ớt của Giang Hiểu chỉ có thể trang bị chừng ấy Tinh Lực, cũng không dám liên tục vận dụng Tinh Kỹ nhiều lần, nếu không liền sẽ đầu váng mắt hoa, hắn chỉ có thể kiên nhẫn một lần nữa ngưng tụ Tinh Lực, sau đó lần nữa thi triển Tinh Kỹ, quả thật là chịu đủ.
Sau hai ngày gian khổ vừa mới triển khai, vào ban đêm ngày thứ hai, Hàn Giang Tuyết đột nhiên hạ đạt một mệnh lệnh mới.
- Cái gì? Buổi sáng ngày mai không luyện công buổi sáng nữa?
- Ừm.
Hàn Giang Tuyết tiện tay ném găng tay xuống đất, quay người rời khỏi phòng huấn luyện.
- Thật đúng là tích chữ như vàng.
Giang Hiểu bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Hàn Giang Tuyết, yên lặng lẩm bẩm.
Mặc kệ là tâm tính của Hàn Giang Tuyết hay là quan hệ của hai người, Giang Hiểu đều sẽ không cho rằng cô bé sẽ từ bỏ mình, cho nên. . . đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Khổ nhàn kết hợp?
Đây là suy đoán đáng tin nhất mà Giang Hiểu có thể tưởng tượng ra, nhưng mà Giang Hiểu có thể tự chữa trị cho mình a.
Hắn không cần khổ nhàn kết hợp, thân thể của hắn có thể chịu được, chỉ cần ngủ ngon giấc, để cho đại não của mình nghỉ ngơi đầy đủ là được rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Hiểu liền hạ quyết tâm.
Giang Hiểu cũng không phải là Giang Tiểu Bì, Giang Hiểu có tự chủ mạnh hơn lại thêm mục tiêu rõ ràng, hắn biết rõ đạo lý kiên trì bền bỉ. Hắn cố gắng muốn mạnh lên, sáng sớm hôm sau vẫn như cũ đúng giờ rời giường, tự mình ra ngoài chạy bộ luyện công buổi sáng.
Nhưng Giang Hiểu vạn vạn không nghĩ tới chính là, lần tập luyện này, hắn tựa hồ gặp phải rắc rối. . .