Chương 12: Thần
Trong khi suy nghĩ, Vinh Đào Đào cảm thấy có ai đó đang đỡ lấy vai mình, dìu hắn ra ngoài.
Thấy thằng nhóc đang mơ mơ màng màng trước mặt mình, trong lòng binh sĩ càng cảm khái, cũng ngập tràn cảm giác đạt được thành tựu, hắn mở miệng nói:
“Ngươi phải nhớ thật kỹ trình tự thức tỉnh Hồn Tào của mình, điều này vô cùng quan trọng đối với ngươi.”
Đúng vậy, Hồn Tào không phải được đặt vào một cách tuỳ tiện.
Khi ngươi là một Hồn Tốt, chỉ có thể dùng được một viên Hồn Tào, cũng là viên Hồn Tào đầu tiên được thức tỉnh.
Khi là Hồn Sĩ, ngươi có thể dùng được hai viên Hồn Tào cũng là viên Hồn Tào thứ hai và thứ ba được thức tỉnh theo trình tự.
Đến kỳ Hồn Uý, lại có thể dùng được ba viên Hồn Tào mới, lần lượt theo thứ tự.
Trong thế giới hồn võ, mọi người thường mở được từ một đến bốn Hồn Tào, phần lớn sau khi đến kỳ Hồn Uý, mọi người có thể dùng được tất cả Hồn Tào trên cơ thể.
Nhưng Vinh Đào Đào thì khác, trong kỳ Hồn Uý có thể dùng được tổng cộng là sáu viên Hồn Tào, rõ ràng là vẫn chưa đủ, dù sao khi hồn võ giả trưởng thành, từ số lượng Hồn Tào ban đầu có thể tăng thêm từ một đến ba viên.
“Aaaaa!”
Vinh Đào Đào lấy lại tinh thần, vội vàng đáp lại, nói với binh sĩ rằng:
“Cảm ơn ngươi nha, thực sự cảm ơn ngươi.”
“Không cần đâu, đây là công việc của ta, cũng là vinh hạnh của ta.”
Binh sĩ cười, gật đầu, lúc này binh sĩ đã thoải mái hơn so với nửa giờ trước, thái độ cũng dễ chịu hơn nhiều.
Đột nhiên Vinh Đào Đào nhớ ra cái gì đó, hắn cố gắng quay đầu, tìm kiếm nơi sân cỏ nhưng không thấy bóng dáng ai cả, ngược lại, đám chủ trì trên sân khấu lại mới đứng dậy, xem ra là muốn đổi chỗ.
Dường như binh sĩ đã nhận ra Vinh Đào Đào đang nghĩ gì đó, hắn mở miệng nói:
“Ngươi là người cuối cùng rồi, là người ở trụ lại lâu nhất.”
Nói xong, binh sĩ nửa đỡ nửa nâng bả vai của Vinh Đào Đào, đi về phía toà giảng đường.
Hồn lực trên sân thể dục vừa dồi dào lại hỗn loạn, không phải nơi thích hợp để đám nhỏ mới tỉnh dậy ở lại, cho nên nhất định phải đổi sân bãi, lúc này, đám nhỏ thực hiện thức tỉnh thất bại đã được binh sĩ trong doanh trướng giúp đỡ chữa trị, mà đám nhỏ thức tỉnh rồi cũng bình ổn lại trong thời gian ngắn, chúng bị đưa đến hội trường lớn của toà giảng đường.
Ở đó, sĩ quan còn có nhiều điều muốn dặn dò với đám nhỏ vừa mới thức tỉnh trở thành hồn võ giả, điều bọn chúng cần nhất bây giờ chính là một tiết “Khoá học tư tưởng đạo đức”.
Ít nhất cũng có người muốn ra uy với chúng, để chúng hiểu được rốt cuộc việc chuyển biến thân phận có ý nghĩa như thế nào.
Sau khi trở thành hồn võ giả, ngươi đã trở thành “Thần” rồi trước mặt người bình thường, thậm chí còn có thể dễ dàng chi phối sống chết của người bình thường.
Chính vì như thế, hồn võ giả của thế giới này càng bị hạn chế, yêu cầu trên phương diện pháp luật, phương diện đạo đức đối với hồn võ giả cũng khắt khe hơn, ít nhất thì ở vùng đất Hoa Hạ là vậy.
Mà nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, khoá học tư tưởng đạo đức kia cũng sẽ xuyên suốt từ đầu đến cuối thời cao trung, đại học của lũ trẻ kia.
…….
Khi binh sĩ đỡ Vinh Đào Đào, một tay mở cửa hội trường ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía họ.
Không phục, giật mình, hâm mộ, ghen tị….
Đủ loại ánh mắt dồn lên người Vinh Đào Đào khiến da đầu Vinh Đào Đào run rẩy một trận.
Trong hội trường vốn đang im lặng bỗng rì rào bàn luận.
“Ta biết hắn!”
“Ha ha, không phục không được rồi, dù sao người ta cũng có mẹ giỏi.”
“Cái thằng súc sinh này, ta ngồi đây gần hai mươi phút rồi hắn mới đi vào….”
“Đào Đào đỉnh quá!! Là đàn ông thì phải kiên trì nửa tiếng chứ!”
Một tiếng huýt sáo vang lên, theo đó là một tiếng hô lớn vang vọng khắp hội trường, nương theo hướng phát ra âm thanh, đám binh sĩ đứng giữa hội trường đều quay đầu lại nhìn, trợn trừng mắt nhìn đứa trẻ.
Thiếu niên lập tức cúi đầu, vùi mặt, không dám cả thở mạnh.
“Ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
Mặc dù trong lòng mỗi học sinh đều có những tâm trạng khác nhau, nhưng qua cảnh tượng này cũng đều cười phá lên.
Vinh Đào Đào nghiêng đầu nhìn bạn cùng lớp của mình, không hề ngạc nhiên, quả nhiên là thằng nhóc nghịch ngợm nhất lớp.
Có đủ tư cách để vào hội trường này điều ấy có nghĩa hắn cũng đã trở thành một hồn võ giả, chỉ không biết, hắn thức tỉnh được mấy Hồn Tào.
Mà ánh mắt của Vinh Đào Đào, không thể không nhìn thấy cặp đôi bên cạnh Lý Văn.
Nói là Kim Đồng Ngọc Nữ cũng không hề quá đáng.
Tôn Vũ Hạnh với mái tóc ngắn xinh đẹp, đôi mắt to cùng với Lý Tử Nghị sắc mặt nghiêm túc, cũng có chút điển trai.
Hai người này, bón cẩu lương cho đám học sinh gần ba năm nay rồi!
Trong lớp, thậm chí cả niên khoá đều biết hai người này là thanh mai trúc mã, trong cuộc sống học tập thường ngày, hai người đều như hình với bóng.
Nói một cách dễ hiểu hơn, nếu bình thường phòng vệ sinh nữ mà cho nam vào, Vinh Đào Đào tin lúc tan học, Lý Tử Nghị sẽ vào phòng vệ sinh với Tôn Hạnh Vũ….
Lý Tử Nghị không nói nhiều nhưng dáng vẻ lại điển trai, nhưng suốt ngày trưng bộ mặt khó chịu ra, dáng vẻ không dễ để thân cận, suốt ba năm sơ trung cũng không thấy hắn có bạn bè nào xung quanh.
Tôn Hạnh Vũ thì tốt hơn nhiều, nhân duyên cũng tốt, tính cách vui tươi, thích cười thích nháo, rất được mọi người chào đón.
Vinh Đào Đào đã từng nghe bạn học bàn tán nhiều lần sau lưng, nói rằng Tôn Hạnh Vũ bị heo gặm rồi, nhưng ai bảo họ là người một nhà, sớm tối ở cùng với nhau.
Sự thật đã chứng minh, có thể đánh bại yêu sớm chỉ có thanh mai thôi!
Nếu mà thanh mai trúc mã vẫn chưa đủ, vậy lại có thêm thông gia từ bé.