Chương 10: Tỷ Lệ Thức Tỉnh 1

Chương 10: Tỷ Lệ Thức Tỉnh 1

Xác xuất chỉ có một phần mấy vạn. Tỷ lệ thấp như vậy không phải ai muốn cũng được.

Ha ha….Vậy mà hôm nay ngươi lại đụng phải! Không biết nên nói ngươi may mắn hay xui xẻo đây?

Ở phía sau Vinh Đào Đào hơn 30 mét, một thiếu niên vóc người cao to đang cúi thấp đầu xuống như hắn, thiếu niên ấy có một chút khó xử.

Dĩ nhiên là hắn đang cố gắng chịu đựng đau đớn. Nhìn từ động tác của hắn, người ta có thể nhận ra vị trí bị đau của hắn là bả vai trái.

Trên sân cỏ còn tổng cộng bốn người, điều có cũng có nghĩa là mỗi người trong số họ đã mở được ít nhất bốn Hồn Tào.

Ngay tại thời điểm bả vai của thiếu niên bắt đầu xuất hiện vòng xoáy, nghi thức thức tỉnh của hai học sinh còn lại đã dừng, cả hai vội ngồi sụp xuống tại chỗ.

Để cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc chính là, thời gian kiên trì của hai bạn học kia là giống nhau, cùng trải qua nổi khổ tra tấn như nhau. Nhưng bạn nữ đã thức tỉnh viên Hồn Tào thứ năm, còn bạn nam lại dừng bước tại viên Hồn Tào thứ tư mà không thành công trùng kích.

Trên sân cỏ, chỉ còn lại hai thiếu niên nãy giờ vẫn đứng nguyên như cũ. Hai người họ lập tức biến thành tiêu điểm của toàn trường.

Trên đài hội nghị, đằng sau cặp mắt kính thật dày của hiệu trưởng chính là đôi mắt tràn ngập hưng phấn và vui mừng.

Hôm nay trường trung học số 1 Tân Đan Khê của chúng ta đã có một học sinh thức tỉnh năm Hồn Tào.

Thậm chí còn có hai học sinh khác đang bắt đầu thức tỉnh Hồn Tào thứ sáu?

Trời đất ơi, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?

Năm ngoái, trong tất cả học sinh tốt nghiệp của thành phố Tân Đan Khê cũng không có được thiên tài thức tỉnh sáu Hồn Tào, vậy mà năm nay lại có tới hai người đang trong quá trình thức tỉnh?

Điều quan trọng hơn, hai người đó lại là học sinh của trường chúng ta?

Đây là cái tỷ lệ thần tiên gì vậy? Vận may trúng xổ số cũng chỉ thế này là cùng? Lão già ta sau nghi thức ngày hôm nay nhất định phải đi mua xổ số….

Mặc dù tình huống hiện tại trong sân không có chút quan hệ gì với ta…..Không, không đúng! Tại sao lại không quan hệ chứ!?

Nhất định là do trường học của chúng ta sắp xếp thời gian khoa học hợp lý, vừa để học sinh tiến hành khổ luyện lại vừa cho chúng có đủ không gian thư giãn, giải trí. Các món ăn trong phòng ăn đầy đủ chủng loại, dinh dưỡng cân bằng. Kết hợp tất cả lại mới tạo ra được thân thể học sinh dẻo dai, bền bỉ.

Cho nên mới có được ba học sinh thiên tài của ngày hôm nay!

Đúng. Nhất định là đúng!

Sao? Đứa bé kia...Là Vinh Đào Đào ban bảy? Con trai của Từ Phong Hoa?

Không trách được, không trách được...

Tự mình hiểu rõ, thầy hiệu trưởng đưa mắt nhìn lướt qua những người đang ngồi bên cạnh giáo viên trường mình. Những người này tới từ trường chuyên cấp ba, phần lớn trong số họ đến đây chính là vì Vinh Đào Đào.

Có một câu nói rất hay, rồng sinh rồng phượng sinh phượng.

Vinh Đào Đào là ai!?

Hắn chính là con trai của đệ nhất Hồn Tướng nơi quan ngoại!

Hắn có thể kém cỏi được hay không!?

Cho dù hắn chỉ thức tỉnh được hai hay ba Hồn Tào, cũng phải bỏ vào trong túi. Bản thân hắn không có thiên phú cũng chẳng sao. Chỉ cần có cái mác con trai của Từ Phong Hoa là đủ rồi. Người có tên, cây có bóng, lợi ích cùng hiệu quả của hai từ ‘danh nhân’ này bao giờ cũng dễ dàng đem ra lợi dụng.

Huống chi, Hồn Tào cũng có thể gia tăng thông qua cố gắng ở Hậu Thiên. Hơn nữa, nhân loại hồn võ học giả còn nghiên cứu ra một số bộ phận hồn kỹ có thể trực tiếp học tập, sử dụng mà không cần hồn châu được khảm nhập Hồn Tào.

Nói tóm lại, nghi thức thức tỉnh chỉ tương đương với một lần phỏng vấn, chứ không phải là kết luận cuối cùng của cuộc đời. Có vô số người đã thông qua Hậu Thiên cố gắng mà nghiền ép được những thiên tài. Xưa có, nay cũng không ngoại lệ.

Trên đài hội nghị, thầy chủ nhiệm đang vội vàng báo cáo chi tiết về lý lịch của ba học sinh thiên tài cho một đám đại lão.

Nếu như nói Vinh Đào Đào là trường hợp đã được dự đoán trước, vậy thì tình huống của một thiếu niên khác đúng là ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Sau khi biết hoàn cảnh gia đình của thiếu niên tên là Lý Tử Nghị, người ta vô cùng kinh ngạc phát hiện ra cha mẹ của học sinh này đều không phải là Hồn Võ giả!

Cha mẹ của Lý Tử Nghị không chỉ là người bình thường, họ còn đã qua đời sau một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc. Lý Tử Nghị được một gia đình nhận nuôi, mà cái gia đình này…..

Thầy chủ nhiệm cầm trên tay bản sơ yếu lý lịch học sinh, nhưng hắn càng đọc âm thanh phát ra càng có xu hướng nhỏ dần:

"Cái gia đình này...là gia đình họ Tôn ở phía nam thành phố, là bố mẹ của Tôn Hạnh Vũ đã nhận nuôi Lý Tử Nghị."

"Tôn Hạnh Vũ là ai?"

"A..."

Thầy chủ nhiệm dường như không tin vào mắt mình, hắn mở miệng nói:

"Chính là bạn nữ vừa rồi...bạn nữ đã kịp thức tỉnh Hồn Tào thứ năm trong một khắc cuối cùng trước khi ngã ngồi xuống. Cô ấy chính là Tôn Hạnh Vũ. Cha mẹ của Tôn Hạnh Vũ đều là Hồn Võ giả."

Sau khi nghe xong lời thầy chủ nhiệm nói, đám người trên đài hội nghị lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Tỷ lệ thức tỉnh của đứa nhỏ có cha mẹ là người bình thường vốn dĩ khá thấp nhưng trường hợp của Lý Tử Nghị lại quá đặc biệt. Hắn không chỉ thức tỉnh mà còn có cơ hội thức tỉnh Hồn Tào thứ sáu. Chẳng lẽ...được gia đình Hồn Võ giả thu dưỡng, còn có tác dụng đề cao tỷ lệ thức tỉnh?

Phải chăng trường hợp này chính là mưa dầm thấm đất trong truyền thuyết, có thể thay đổi thiên phú của một cá nhân bằng cách nào đó mà không ai hay biết?

Trong khi mọi người trên đài đang sôi nổi thảo luận, thì trên sân cỏ, Vinh Đào Đào đang xoa mắt trái của mình, hắn đã đến giới hạn của sự chịu đựng!

Hắn có thể cảm giác được, sau khi Hồn Tào ở mắt trái mở ra, toàn bộ thân thể hắn giống như một quả khinh khí cầu đang nhanh chóng được thổi to lên. Vinh Đào Đào không còn suy nghĩ được điều gì khác nữa ngoài việc lo lắng bao giờ mình sẽ phát nổ.