Chương 7: Be~ (1)

Chương 7: Be~ (1)

Lục Nhiên "bịch" một tiếng đứng dậy, xoay người chạy ra cửa.

Thế nhưng, ngay lúc nắm lấy tay nắm cửa, cơ thể Lục Nhiên cứng đờ!

Mớ suy nghĩ hỗn độn ùa vào đầu khiến não Lục Nhiên quá tải, mất khả năng suy nghĩ và hành động.

Mấy giây sau, Lục Nhiên mới dần hồi tỉnh, cảm thấy sống lưng lạnh toát!

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu, đầy uy nghiêm: "Nếu ta là tà ma, ngươi làm sao còn tỉnh táo được nữa."

"Hả?" Lục Nhiên sững người, trong lòng dấy lên chút hy vọng.

Câu nói này tuy đơn giản thô bạo nhưng lại rất hiệu quả.

Lục Nhiên đã bái nhập môn hạ của đối phương, có thể hiểu là hai bên đã ký kết một khế ước.

Trong trường hợp này, Tà Ma Tộc có thể dễ dàng khống chế con người yếu ớt, khiến họ mất đi bản thân, vĩnh viễn làm nô lệ.

Nghĩ vậy, Lục Nhiên quay lại nhìn bàn thờ: "Ngài là Tiên Dương đại nhân?"

Đầu Dê Đen im lặng, không trả lời.

Lục Nhiên bình tĩnh lại, nhìn đầu dê đen kịt trong bàn thờ: "Xin lỗi, Tiên Dương đại nhân, con cứ tưởng ngài là một vị thần ôn hòa thiện lành. Thế gian không ai biết ngài còn có một mặt đáng sợ... Khụ, thực lực đáng sợ như vậy."

Giọng nói trầm thấp lại vang lên trong đầu: "Ngươi khao khát chứng minh bản thân, khao khát báo ân."

Lục Nhiên chậm rãi gật đầu: "Vâng."

Thế yếu hơn người, hắn không thể lắc đầu.

Hơn nữa, Lục Nhiên thật lòng muốn báo ân.

Lần Kính Thần này, nếu Tiên Dương không đến, Lục Nhiên chắc chắn sẽ bị loại.

Vô số ví dụ cho thấy: Kính Thần lại vào năm sau, bao gồm cả những năm tiếp theo, tỷ lệ thành công gần như bằng không.

Giống như theo đuổi con gái vậy:

Việc cô ấy không yêu bạn...

Bạn thật sự không cần xác nhận đi xác nhận lại làm gì.

Nếu bị loại, cả đời này Lục Nhiên chỉ có thể làm một người bình thường yếu đuối, sống lay lắt trong thế giới kinh hoàng này.

Nói Tiên Dương có ơn tái tạo với Lục Nhiên cũng không hề quá!

Đầu Dê Đen lên tiếng: "Tốt."

Đây là câu thứ ba của Đầu Dê Đen, cũng là câu cuối cùng.

Lục Nhiên chờ mãi, chờ hoài cũng không thấy thần linh đại nhân chỉ thị gì thêm.

Ù ù...

Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, kéo Lục Nhiên đang chìm trong suy tư trở về thực tại.

Hắn cẩn thận liếc nhìn bàn thờ, do dự một lúc rồi mới lấy điện thoại ra.

Thấy là mẹ gọi, Lục Nhiên lập tức bắt máy: "Mẹ."

Lục Nhiên lớn lên trong gia đình đơn thân.

Từ khi cha mẹ ly hôn, năm tuổi hắn sống cùng cha, mẹ thì đưa em gái về nhà ngoại.

Năm Lục Nhiên mười ba tuổi, cha hắn - Lục Hành hy sinh khi làm nhiệm vụ, hắn lại được mẹ đón về.

Mãi đến năm mười sáu tuổi, Lục Nhiên cảm thấy mình có thể tự chăm sóc bản thân nên đã một mình trở về quê cũ, sống trong căn nhà cũ của cha.

"Dạo này con thế nào?" Giọng nói dịu dàng của mẹ an ủi tâm hồn Lục Nhiên.

"Rất tốt ạ." Lục Nhiên nhìn về phía bàn thờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

"Con có chăm chỉ luyện tập không?" Mẹ hắn - Kiều Uyển Quân tiếp tục hỏi.

Lục Nhiên theo bản năng quay đầu nhìn thanh đao gỗ dựng ở góc tường.

Lưỡi đao thẳng và thon dài, rõ ràng là mô phỏng theo kiểu dáng của Đường Hoành Đao.

Lục Nhiên từ nhỏ đã được người cha Lục Hành dạy luyện đao, tư chất rất tốt.

Hồi đó, Lục Nhiên còn nhỏ, từng mơ ước một ngày nào đó được thần linh Ngọc Phù công nhận, sánh vai chiến đấu cùng cha.

Nhưng giờ đây, cảnh còn người mất, mọi thứ đều chấm dứt.

"Con có luyện ạ."

"Ừm."

Kiều Uyển Quân nhẹ nhàng đáp, sau màn hỏi han ngắn ngủi, bà đi thẳng vào vấn đề chính: "Mẹ nghe nói chuyện xảy ra ở trường con rồi. Nhiên Nhiên, con phải giữ vững tâm lý, được thần linh che chở đã là vinh hạnh lớn nhất của chúng ta rồi."

Mẹ hắn không hề nhắc đến chuyện Tà Thần, chỉ nói về thần linh Tiên Dương.

Lục Nhiên lại nhìn bàn thờ, trong lòng khẽ động.

Mẹ hắn rất mạnh, kiến thức uyên bác, không chừng bà sẽ biết thông tin về Đầu Dê Đen?

Dù bà không biết rõ thì ít nhất cũng có thể cho hắn vài lời khuyên.

Thế nhưng, Lục Nhiên vừa định mở miệng hỏi thì đã bị chặn họng!

Đầu óc hắn bỗng nhiên trống rỗng, không nói nên lời.

Năm giây sau, Lục Nhiên mới dần hoàn hồn, sợ hãi nhìn về phía bàn thờ.

Chẳng trách người đời không ai biết thần linh Tiên Dương có một mặt như vậy!

Ngài ấy không cho phép tín đồ tiết lộ sự tồn tại của mình sao?

Trong lúc mơ màng, Lục Nhiên nghe thấy những lời cuối cùng của mẹ: "... Thần pháp của Tiên Dương Phái rất đặc biệt, nếu dùng tốt thì hiệu quả rất lớn."

Kiều Uyển Quân thấy Lục Nhiên im lặng thì hiểu lầm, cho rằng con trai mình đang chán nản.

Dù sao Lục Nhiên cũng là người có chí khí, lại ngày đêm khổ luyện, chuẩn bị kỹ càng nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ mời được Tiên Dương ở vị trí cuối cùng của hàng thứ chín.

Cú sốc này không hề nhỏ.

Hơn nữa, trước khi Tiên Dương đến, con trai bà còn mời được một vị Tà Thần!

Điều này càng chứng tỏ Lục Nhiên có tư chất hơn người, đáng lẽ phải được các thần linh hàng đầu tranh giành mới đúng.

Còn về phần rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, Kiều Uyển Quân cũng không rõ.

Kiều Uyển Quân dịu dàng nói: "Lúc con thỉnh tượng thần về nhà, trường học cũng phát cho con một cuốn sổ nhỏ chứ."

"Vâng, vâng ạ." Lục Nhiên trả lời ấp úng.

Trên bàn máy tính có một cuốn "Môn Quy Tiên Dương", bên trong toàn là những lời khuyên răn.

Yêu cầu các tín đồ mỗi ngày thành tâm cầu nguyện, sống tốt làm việc thiện, đoàn kết yêu thương,...

Trong đó còn ghi chép một loại thần pháp đặc biệt của Tiên Dương - Âm Thanh Thương Xót.