Chương 42: Tiếng gió (1)

Chương 42: Tiếng gió (1)

Ngày 14 tháng 6 âm lịch, cả trường được nghỉ.

Nói chính xác hơn là cả nước được nghỉ.

Mỗi tháng, từ ngày 14 đến ngày 18 âm lịch, tức là trước ngày 15 một ngày và sau 15 ba ngày, ngoại trừ những bộ phận đặc biệt vẫn làm việc, toàn xã hội đều được nhấn nút tạm dừng.

Kỳ nghỉ dài 5 ngày này là quy định của chính phủ, cũng là phong tục xã hội.

"Uuuu..."

"Ầm ầm!"

Tiếng còi báo động vào sáng sớm và tiếng sấm vang rền đã đánh thức Lục Nhiên đang ngủ say trên giường.

"Ưm..." Lục Nhiên dụi mắt, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh xem giờ.

7 giờ đúng.

Mặc dù Tà Ma Tộc sẽ xuất hiện vào đêm 15 âm lịch, nhưng vào ngày 14, chính phủ sẽ kéo còi báo động, cảnh báo người dân.

"Tiên Dương đại nhân, chào buổi sáng." Lục Nhiên đứng dậy xuống giường, đi đến trước bàn thờ bái lạy theo thói quen.

Từ sau khi sát hạch ở thôn Ác Khuyển, đã rất lâu rồi Tiên Dương đại nhân không hiển linh.

Thật ra, đây mới là tư thái vốn có của thần linh, quần thể thần linh cao cao tại thượng, đâu phải thứ tín đồ phàm trần muốn gặp là gặp?

"Con cảm thấy mình sắp thăng Vụ cảnh - tam đoạn rồi."

Lục Nhiên lẩm bẩm, hy vọng thần linh có thể nghe được.

Thăng cấp từ ngày mùng 5 cho đến hôm nay, ngày 14 âm lịch, Lục Nhiên vẫn luôn chăm chỉ tu hành, cho dù là ở trên sân diễn võ, bên cạnh cũng có từng tia sương mù lượn lờ.

Bây giờ, sương mù trong cơ thể hắn đã bị áp súc đến một mức độ nhất định.

Cơ thể hắn cũng được thần lực tẩm bổ, càng thêm cường tráng, đã chuẩn bị kỹ càng để tiến lên Vụ cảnh - tam đoạn!

Lục Nhiên tràn đầy mong đợi: "Đến lúc đó, con có thể tu luyện thần pháp - Tiên Đề."

Nhưng mà tượng Tiên Dương bằng ngọc trên bàn thờ vẫn im lặng như cũ.

Lục Nhiên đợi một lúc lâu, xác nhận Tiên Dương đại nhân không có chỉ thị, bèn cung kính dập đầu vái lạy.

Sau đó, hắn đi tới bên cửa sổ.

Tiếng còi báo động trầm thấp kéo dài vẫn kêu, vang vọng khắp thành phố, khiến cho ngày mưa vốn âm u này càng thêm ngột ngạt.

"Trời lại mưa rồi."

Lục Nhiên nhìn cảnh mưa trong khu chung cư, nhìn cành cây đung đưa trong mưa gió.

Dự báo thời tiết nói ngày mai nhiều mây, không biết có thể nhìn thấy trăng tròn hay không?

Lục Nhiên thở phào một hơi, quay người đi vào phòng tắm rửa mặt.

Mấy phút sau, hắn cầm ô, xách theo đao gỗ đi ra khỏi nhà.

Trong màn mưa, thành Vũ Hạng hơi thê lương ảm đạm.

So với mấy ngày trước, người đi đường ít hơn, các cửa hàng bên đường cũng đều đóng cửa.

Lục Nhiên tìm kiếm rất lâu mới tìm được một cửa hàng nhỏ chưa đóng cửa, mua một hộp sữa bò, một hộp cá hộp.

Điểm đến của hắn vẫn là ven sông Vũ Liệt, cũng chính là khu dân cư bỏ hoang đó.

Còn tại sao Lục Nhiên muốn đến đó?

Đầu tiên là để tế bái người cha đã khuất, tiếp theo là vì hắn vẫn luôn nhớ con mèo mướp nhỏ đó.

Từ sau lần chia tay trước, trên đường đi học mỗi ngày Lục Nhiên đều cố ý đến đây xem.

Ngày mùng 6, Lục Nhiên bị chuyện Ngô San San rời đội làm tâm trạng rối bời, sơ ý để mèo mướp chạy mất.

Sau khi về nhà, mỗi lần nhớ tới con mèo mướp nhỏ đó, Lục Nhiên lại lo lắng.

Chó mèo hoang rất khó có thể sống sót qua đêm rằm âm lịch.

Trừ khi có người tốt bụng cưu mang, hoặc là con mèo mướp nhỏ có thể lẻn vào nhà dân, trốn bên cạnh bàn thờ mà mọi người thờ cúng, nếu không...

"Bee ~~"

Trong cơn mưa phùn rả rích, Lục Nhiên cầm ô, đi tới khu dân cư mọc đầy cỏ dại ven sông Vũ Liệt.

Hắn vừa đi vừa kêu be be, từ ngoài tòa nhà vào trong, rồi lại lên sân thượng tầng 7 đổ nát.

Đáng tiếc, mèo mướp vẫn không xuất hiện.

"Cha, con mèo mướp kia lại không có ở đây." Lục Nhiên đi tới một góc sân thượng, đặt sữa bò và cá hộp lên lan can: "Cho cha ăn này."

Lục Nhiên cất ô, để mặc cho mưa rơi:

"Ăn nhanh lên, cha ăn xong con ăn."

Lục Nhiên nắm chặt Đường Hoành Đao bằng gỗ, trong đầu tưởng tượng ra kẻ địch, bắt đầu luyện tập.

Nhờ phúc của con mèo, mấy ngày nay, bữa sáng của hai cha con đều là cá hộp.

Lục Nhiên đã hơi ngán rồi.

Còn cha... Ừm, không sao.

Kệ ông có thích ăn hay không, dù sao ông cũng không nói được ~

"Tiểu Lục Nhiên?"

Ở cửa cầu thang lên sân thượng, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.

"Hả?" Lục Nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy mặc áo mưa màu vàng.

Lục Nhiên giật nảy mình!

Đây là... Tiểu Ác Mộng?