Chương 4: Yên Chỉ Nhân (1)

Chương 4: Yên Chỉ Nhân (1)

(*Yên Chỉ Nhân: người giấy trang điểm hình cô dâu dùng để đốt trong đám cưới ma hay sao ấy :>)

"Học sinh này, tư chất cực cao!"

Bên cạnh khán đài, một lão già tóc trắng với sắc mặt ngưng trọng, nhìn thiếu niên trên đài.

Tư chất của Lục Nhiên cao đến mức nào?

Ngay cả Tà Ma Tộc cũng không nhịn được mà hiện thân dưới ban ngày ban mặt, đến đây cướp đoạt tín đồ!

Trường học dựa vào các tiêu chí như số liệu thân thể, trình độ võ nghệ, tri thức thần học, mức độ tín ngưỡng,... Để đánh giá tư chất của một học viên.

Thông thường, điểm đánh giá tổng hợp của học viên càng cao, thì càng có khả năng được các vị thần linh hàng đầu lựa chọn.

Nhưng hệ thống đánh giá này tất nhiên không thể so sánh với sự phán đoán của chính các vị thần linh!

Đúng vậy, ở một mức độ nào đó mà nói, "Tà ma" trong miệng nhân tộc cũng là một loại thần linh.

Chỉ có điều, loại "Tà Thần" này tuyệt đối không thể kính bái!

Về mặt cá nhân, người đó sẽ bị Tà Thần khống chế, mất đi bản thân, trở thành con rối.

Về mặt cộng đồng, nếu gia nhập Tà Ma Tộc, đồng nghĩa với việc đứng về phe đối lập với nhân tộc và Thần tộc.

"Hiệu trưởng Chu!"

Một nam giáo viên bước nhanh đến bên cạnh lão già, sắc mặt lo lắng hỏi: "Có cần tạm dừng lễ Kính Thần không?"

Tạm dừng?

Tà ma đã đến, làm sao có thể dừng lại được?

Mọi thứ đều phụ thuộc vào quyết định của Lục Nhiên.

Sắc mặt hiệu trưởng Chu trở nên nghiêm nghị: "Thổi tù và, duy trì trật tự, đây chỉ là hư ảnh của tà ma, không cần hoảng loạn."

"Vâng!" Nam giáo viên phất tay, một chiếc tù và hư ảo nhanh chóng hình thành.

"Ù~~~"

Tiếng tù và trầm thấp vang vọng khắp bầu trời, sân trường hỗn loạn dần dần trở lại yên tĩnh.

Trên khán đài, Lục Nhiên kinh ngạc ngước nhìn bầu trời.

Thật lòng mà nói, tà ma Yên Chỉ Nhân trông cũng khá… Ừm, khá đẹp mắt~

Đây là một hư ảnh phụ nữ khổng lồ.

Nàng ta đầu đội mũ phượng tinh xảo, khoác trên mình khăn choàng vai đỏ thẫm, giống như cô dâu thời xưa khi xuất giá.

Khoan thai, sang trọng, rất quý phái!

Nhưng nàng ta lại có một khuôn mặt trắng bệch, giống như người giấy, dưới lớp y phục sặc sỡ càng thêm phần rùng rợn.

"Yên Chỉ Nhân."

Lục Nhiên hoàn hồn, tâm trạng phức tạp đến cực điểm.

Sợ hãi là điều không tránh khỏi, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn có một chút hưng phấn.

Không phải vì Yên Chỉ Nhân vẫn còn giữ được nét quyến rũ, mà là về việc "Kính Thần lại chiêu đến tà ma", trong lịch sử đã từng xảy ra vài lần.

Những người trong nhân tộc có thể chiêu đến tà ma, không ngoại lệ, đều là những người có thiên tư trác tuyệt!

Cho nên Lục Nhiên thật sự rất vui!

Nhưng chỉ vài giây sau, hắn chỉ còn lại sự bối rối.

Chính vì những nhân tộc này có thiên phú vượt trội, nên tà ma đến cướp, các vị thần linh cũng sẽ lần lượt xuất hiện, tranh giành tín đồ.

Nhưng đến lượt Lục Nhiên...

Sao chỉ có mỗi tà ma Yên Chỉ Nhân?

Các vị thần linh đâu rồi?

Lục Nhiên ngước nhìn bầu trời u ám, trong màn mưa bụi mịt mù, hắn điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của các vị thần linh.

Đừng có trốn nữa, mau ra đây đi!

Đừng đùa kiểu này chứ.

Trễ một chút nữa, tôi thật sự sẽ bị Yên Chỉ Nhân lôi về làm đám cưới ma đó!

Ầm ầm!

Mây đen vần vũ, sấm sét vang dội.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là yêu ma Yên Chỉ Nhân lại hạ mình xuống.

Nàng ta từ từ cúi người, bàn tay hư ảo khổng lồ vươn về phía Lục Nhiên trên đài.

Phải biết rằng, trong lễ Kính Thần, việc các vị thần linh chịu hiện thân đã là ban cho người đó một cơ hội.

Tiếp theo, nhân tộc cần phải thành tâm quỳ lạy, mới có khả năng trở thành tín đồ.

Nhưng lúc này, ngón tay của Yên Chỉ Nhân lại vươn về phía Lục Nhiên từng chút một, như muốn nắm lấy nhân tộc nhỏ bé kia vào trong tay.

"Chị… Chị gái à, đừng đùa mà!"

Lục Nhiên sắp khóc đến nơi, nhìn mỹ nhân mặt trắng càng lúc càng đến gần, hắn vội vàng lùi lại: "Tài khoản mới lập thôi, mới 17 tuổi mà, đừng làm vậy..."

Trong màn mưa, giáo viên chủ nhiệm Lý Nghiên Châu cố gắng chống đỡ uy áp khủng bố của Yên Chỉ Nhân, vội vàng hét lên: "Đừng để ả ta mê hoặc, đừng tin bất cứ lời hứa nào của ả ta! Lục Nhiên, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc!"

May mắn thay, tuy địa vị của nhân tộc thấp bé, nhưng việc có gia nhập môn hạ của thần linh hay không là do cả hai bên quyết định.

"Lục Nhiên!"

"Từ chối ả ta đi, Lục Nhiên!" Từng tiếng lo lắng vang lên, xuyên qua màn mưa, hướng về phía trung tâm khán đài.

"Ù~~~"

Tiếng tù và trầm thấp không ngừng vang lên, mang theo một nỗi bi thương đặc biệt.

Theo hiệu lệnh của hiệu trưởng Chu, nam giáo viên vẫn luôn thi triển thần pháp độc môn, giúp mọi người bình tĩnh lại, đồng thời cố gắng trấn an tinh thần của Lục Nhiên.

"Chúng ta không hợp nhau đâu, chị Người Giấy à."

Lục Nhiên liên tục cầu xin: "Tối nay tôi đốt cho chị một chàng lang quân như ý được không?"