Chương 34: Dương đồ bậc nhất! (3)

Lục Nhiên thầm mừng rỡ, nhanh chóng chạy lên tầng ba, cắm đầu đi vào lớp học.

"Lục Nhiên đến rồi!"

"Nhiên ca đỉnh của chóp! Ngầu bá cháy!"

"Anh 98 đến rồi!"

Lục Nhiên: "..."

Đội của hắn là số 98, lại thi được 98 điểm, trùng hợp hơn nữa là trong danh sách thần linh, vị trí của Tiên Dương đại nhân cũng là 98.

Người ngoài thì Lục Nhiên có thể tránh, nhưng đến lớp học của mình rồi, hắn không còn đường nào để trốn.

Lục Nhiên dứt khoát đứng trên bục giảng, liên tục xua tay, làm ra vẻ khiêm tốn: "Ôi chao ~ Chuyện này ầm ĩ quá. Đừng hỏi nữa, tôi cũng không biết, hai điểm của tôi bị trừ vào đâu nữa."

Lớp học ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.

Mọi người ngơ ngác nhìn Lục Nhiên, vốn tưởng rằng Lục Nhiên sẽ khiêm tốn vài câu, không ngờ hắn lại thốt ra loại lời này?

Cậu còn muốn được điểm tuyệt đối à?

Mã Thiên Xuyên cũng chỉ được hơn tám mươi điểm thôi!

"Đây là lời mà con người nói sao?"

"Muốn đánh cậu ta quá."

"Khấu Anh Quyền, Khấu Anh Quyền đâu? Lên đi, lần này chúng tôi ủng hộ cậu! Đánh cậu ta đi!"

"Tên này không thể giữ lại."

Ở hàng ghế thứ tư, Khương Như Ức vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng, trên mặt còn treo nụ cười, nhìn Lục Nhiên làm loạn.

Mà trong tiếng cười ồn ào, tiếng hừ lạnh của Khấu Anh Quyền có chút chói tai: "Hừ, vận cứt chó."

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Khấu Anh Quyền.

Dù các bạn học khác nói gì, hâm mộ cũng được, ghen tị cũng thế, đều mang theo vẻ đùa cợt.

Nhưng Khấu Anh Quyền thì khác.

Hai người vốn đã có xích mích, Khấu Anh Quyền vừa mở miệng, tính chất đã hoàn toàn khác.

Lớp học lại trở nên yên tĩnh, rất nhiều người đang chờ xem trò hay.

Thế nhưng, người trong cuộc còn chưa lên tiếng, Tiền Hạo ngồi ở hàng đầu đứng phắt dậy.

Sau đó Tiền Hạo xách ghế của mình lên, đưa cho Lục Nhiên trên bục giảng.

Lục Nhiên: ???

Tiền Hạo: "Nhiên ca, đừng ngẩn người ra đấy, thiếu cái này đúng không?"

"Phụt ha ha ha!"

"Ha ha ha ha, tiểu mập mạp biết cách đổ thêm dầu vào lửa quá ha ha!"

Khấu Anh Quyền bị chọc tức đến mức mặt đỏ bừng, suýt nữa thì hộc máu.

Lục Nhiên tức giận nói: "Cậu thật sự muốn tôi bị đuổi học đấy à?"

Tiền Hạo cười hề hề: "Tôi thấy cậu thiếu vũ khí thôi mà."

Về chuyện thích giúp đỡ người khác, đó là Tiền Hạo học từ Lục Nhiên.

Lục Nhiên nghiêm túc, hai tay đan trước ngực, làm một dấu chéo to: "Không được!"

Tiền Hạo đột nhiên run rẩy.

Không biết vì sao, vừa nghe thấy hai chữ này, Tiền Hạo lại cảm thấy buồn tiểu.

"Khụ." Khương Như Ức vẫn luôn im lặng, bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Lục Nhiên quay đầu lại, thấy thiếu nữ hơi nghiêng đầu, ra hiệu chỗ ngồi dựa tường phía trong.

Sau lần xung đột trước, Khương Như Ức và Lục Nhiên đã bí mật đổi chỗ cho nhau.

Bây giờ Lục Nhiên ngồi bên trong, Khương Như Ức ngồi bên ngoài, cạnh lối đi.

"Ồ." Lục Nhiên không đôi co với các bạn học nữa, bước về phía chỗ ngồi.

"Chậc chậc ~ Hành động nhỏ này của lớp trưởng Khương."

"Sao mình lại thấy có chút ngọt ngào thế nhỉ?"

"Trông Lục Nhiên ngoan ngoãn quá, đáng yêu, muốn..."

"Cậu muốn cái gì! Nhà bị Nhiên cẩu trộm mất rồi, người đẹp Khương bị cậu ta bắt cóc... Ối, cô chủ nhiệm đến rồi."

Cộp, cộp, cộp.

Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất ngày càng rõ ràng, càng đến gần, lớp học nhanh chóng rơi vào yên lặng.

Cái gì gọi là áp lực?

Lục Nhiên liên tục né!

Nút A B sắp bị hắn bấm hỏng rồi mà vẫn không né được.

Lục Nhiên còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng quát từ cửa lớp: "Ồn ào như cái chợ vỡ, các em thi tốt hết à?"

Lý Nghiên Châu khoanh tay trước ngực, nhìn người nào đó đang luống cuống: "Lục Nhiên!"

"Có!" Lục Nhiên vô thức đứng thẳng người.

Lý Nghiên Châu hỏi: "Em thi tốt lắm à?"

"Em..." Lục Nhiên mở miệng, rất muốn nói mình thi cũng tạm được.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cô chủ nhiệm, Lục Nhiên không dám chắc, mình nói như vậy có bị coi là cãi hay không.

Lý Nghiên Châu bước lên bục giảng, đổi giọng: "Thi cũng không tệ."

Lục Nhiên: ???

Rảnh rỗi sinh nông nổi, nhàn quá đúng không?

"Nhưng em cũng không thể tự mãn." Lý Nghiên Châu lại đổi giọng.

Lục Nhiên: "..."

Lý Nghiên Châu đặt hai tay lên bục giảng, ánh mắt lướt qua các học sinh: "Thứ các em giết mà gọi là tà ma à? Mấy con Ác Khuyển đó đều là quân đội tuyển chọn kỹ càng rồi mới thả ra cho các em, thậm chí chúng còn không biết tà pháp cơ bản nhất, ngoài việc há miệng cắn người ra thì còn biết làm gì nữa? Đánh bại loại kẻ địch này mà các em cũng đắc ý, còn mặt mũi mà cười đùa ầm ĩ à?"

Lý Nghiên Châu tiếp tục nói: "Sắp đến rằm âm lịch rồi, bài kiểm tra cuối kỳ của các em chính là tham gia chiến dịch phòng thủ thành phố lần này! Đêm trăng tròn, tà ma xâm chiếm thế giới loài người sẽ không có quân đội giúp các em sàng lọc nữa đâu, các em còn chưa nhận thức được tình cảnh của mình sao? Cả đám cười toe toét, các em muốn chết vào mười lăm âm lịch à?"