Chương 20: Đến thôn Ác Khuyển

Xe buýt lắc lư, băng băng về hướng tây, chạy ra khỏi thành phố Vũ Hạng.

Lục Nhiên ôm Hà Quang đao, tựa vào cửa sổ kính, lặng lẽ nhìn cảnh mưa bên ngoài cửa sổ xe.

"Vu Nha đại nhân!"

"A, tôi thấy rồi." Các bạn học trong xe ồn ào, rất náo nhiệt.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong màn mưa mù mịt, một pho tượng khổng lồ lúc ẩn lúc hiện.

Thần linh Vu Nha!

Đây là một vị thần linh hình thú, toàn thân đen kịt, hình dáng gần giống con quạ.

Ngài đứng trên cột đá cao mấy chục mét, ngẩng đầu kêu, dang cánh như muốn bay.

Đôi cánh khổng lồ dang ra kia có thể nói là che trời lấp đất, khí thế hào hùng!

Thứ hạng của Vu Nha không cao, chỉ là Thần bậc bảy, nhưng các tín đồ của Vu Nha đều là bảo bối.

Bởi vì thần pháp của Vu Nha Phái chủ yếu là trinh sát, quấy rối, biến ảo, không có đội nào lại từ chối một trinh sát viên ưu tú cả.

Điểm yếu của tín đồ Vu Nha cũng rất rõ ràng, sát thương không đủ, bị lệch pha rất nghiêm trọng.

"Cuối cùng cũng đến rồi."

Ngô San San đưa tay ra phía trước, kéo khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu Đặng Ngọc Đường.

"Gì vậy?" Đặng Ngọc Đường quay đầu nhìn cô.

Ngô San San nói: "Lát nữa vào thôn Ác Khuyển, cậu phải hét lớn thêm mấy tiếng, tăng thêm chiến ý cho chúng ta."

Đặng Ngọc Đường lại cười: "Còn chưa vào Ma Quật mà cậu đã sợ rồi?"

Ngô San San hừ một tiếng, thầm nghĩ: Tôi chỉ đang lo người nào đó sợ hãi, lâm trận bỏ chạy mà thôi.

Lục Nhiên có thể dẫn đầu thăng cấp trước mọi người, đó là nhờ thiên phú, nhưng hắn sẽ thể hiện như thế nào trong thực chiến, đó lại là một câu chuyện khác.

Lục Nhiên đúng là đã từng đánh nhau trực diện với tín đồ Tù Ma - Khấu Anh Quyền, nhưng trong lòng Ngô San San nghĩ, dù sao Khấu Anh Quyền cũng là người, không phải tà ma giết người.

Két~

Đoàn xe buýt trường đi qua các trạm gác, lái vào một doanh trại quân đội, sau khi xe dừng lại, các học viên lần lượt xuống xe.

Nhiều học viên đứng yên tại chỗ, ngước nhìn tượng thần khổng lồ.

Hễ là nơi nào có tượng thần, trong vòng trăm dặm đều là khu vực quân sự trọng yếu, bình thường, mọi người rất khó có thể nhìn thấy thần linh ở khoảng cách gần.

"Số 91!"

"Số 95!"

"Số 98!"

Trong màn mưa, từng tiếng hô vang lên.

"Gọi chúng ta kìa." Đặng Ngọc Đường nhìn thấy một người lính, lập tức bước tới.

"Tôi là huấn luyện viên đi theo đội của các em lần này, Đậu Chí Cường."

Người lính nghiêm mặt nhìn bốn học viên đến báo danh, tiếp tục nói: "Sau khi vào thôn Ác Khuyển, các em có 3 tiếng để tự do hành động. Bình thường, tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ hành vi nào của các em.

Nhưng một khi tôi đã ra lệnh, các em phải tuân theo vô điều kiện, nếu có người vi phạm, cả đội sẽ bị đưa về lập tức."

Nhóm bốn người nghe từng quy tắc, vài phút sau, mới được huấn luyện viên Đậu Chí Cường dẫn vào trong tòa nhà.

Các học viên như hai lúa mới lên phố, nhìn đâu cũng thấy lạ.

Lục Nhiên rất chắc chắn, cột đá khổng lồ ở giữa đại sảnh chính là cột đá mà Vu Nha đại nhân giẫm lên.

Trên cột đá còn có cầu thang xoắn ốc, vòng quanh đi xuống, thông xuống lòng đất.

Dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên Đậu, cả đội bước lên cầu thang xoắn ốc, đi thẳng xuống, theo mọi người đi sâu vào lòng đất, thần lực xung quanh cũng càng lúc càng nồng đậm.

"Cổng Ma Quật."

Lục Nhiên vịn vào tay vịn của cầu thang xoắn ốc, cúi người nhìn xuống phía dưới.

"Đẹp quá." Ngô San San thò đầu ra nhìn, lẩm bẩm.

Ảnh trên mạng làm sao có thể bằng tận mắt nhìn thấy được!

Chỉ thấy ở phía dưới sâu hơn, có một cánh cửa không gian dị thứ nguyên cực lớn.

Nó sâu thẳm và đẹp như bầu trời sao, lại giống như một tấm màn hình bầu dục màu đen, trải rộng trên mặt đất.

Cảnh tượng thần bí như vậy, đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải há hốc mồm.

Mà thần linh Vu Nha giẫm lên cột đá, hướng thẳng lên màn trời sao.

Đậu Chí Cường ra lệnh: "Tất cả im lặng! Đi theo sát tôi, ai sợ độ cao thì nhắm mắt lại, vịn vào vai người phía trước!"

Mọi người im thin thít, không dám nói nữa.

Theo mọi người từng bước bước vào trong màn trời sao.

Vù!

Gió đêm nổi lên, thổi bay quần áo Lục Nhiên.

Cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi, ban ngày biến thành đêm tối, sâu trong lòng đất biến thành trên không trung trăm mét.

Bốn người giẫm lên bậc thang, xuất hiện trên bầu trời đêm, nhìn xuống dưới theo cột đá, phải đến trăm mét mới là mặt đất.

Đứng ở trên cao, nhìn được rất xa.

Trong bóng đêm đen kịt, Lục Nhiên cúi đầu nhìn xuống, thấy một tòa thành trì bằng đá!

Vô số ngọn đuốc chiếu sáng tòa thành trì thành một màu đỏ rực.

Bên ngoài tòa thành, còn có những con đường được tạo thành từ những ngọn đuốc, uốn lượn như hỏa long, kéo dài đến tận chân trời.

Nhìn từ trên cao, Lục Nhiên còn có thể nhìn thấy cách đó vài km có mấy tòa thành bằng đá khác, cũng đèn đuốc sáng trưng.

Thần bí xinh đẹp, hùng vĩ tráng lệ.

Nơi này nên có nhạc nền nữa mới chuẩn!

Lục Nhiên đã tưởng tượng ra nhạc mở đầu của phim "Trò chơi vương quyền" rồi.

Ma Quật số 386, thôn Ác Khuyển!

"Giữ tốc độ di chuyển, tiếp tục đi xuống!"

Đậu Chí Cường nhắc nhở các học viên, không có ý định để cho bọn họ dừng lại ngắm cảnh.

Độ cao trăm mét, nếu là nhà cao tầng ở xã hội nhân loại, ít nhất cũng phải cao 30 tầng.

Phành phạch~ Phành phạch~

Trên đường đi xuống cầu thang, mọi người đúng lúc gặp một đàn quạ đen bay lên theo cột đá.

Trong thôn Ác Khuyển chỉ có tà ma Ác Khuyển Tộc, nói cách khác, đàn quạ đen là do binh sĩ nhân tộc biến hóa thành.

Chắc là bọn họ đang muốn trở về Trái Đất, thay ca nghỉ ngơi?

Lục Nhiên trưng ra bộ mặt hâm mộ, ngước nhìn đàn quạ bay lượn tự do.

Biết bay thì cũng bình thường, chủ yếu là biến thành quạ đen thì ngầu quá xá!

Đặc biệt là thành phố Vũ Hạng thường xuyên mưa, hình ảnh quạ đen cùng với bầu trời âm u và đêm mưa lạnh lẽo, quả thực là sự phối hợp tuyệt đỉnh!