Chương 18:
Mùng năm âm lịch, bầu trời âm u.
Trong tiếng chuông báo thức ồn ào, Lục Nhiên mở mắt ra, nhanh chóng tắt tiếng chuông như đòi mạng kia đi.
"Bịch" một tiếng.
Lục Nhiên bật dậy một cách rất bài bản, hoàn toàn không cong gối, giống như cương thi ra khỏi quan tài, đứng thẳng lên.
Trẻ trung, thắt lưng khỏe chính là như vậy~
Hắn bước nhanh xuống giường, đi tới trước bàn thờ, cung kính khom người bái lạy: "Tiên Dương đại nhân, buổi sáng tốt lành! Hôm nay con sẽ đến thôn Ác Khuyển rèn luyện, ngài nhất định phải phù hộ con."
Lục Nhiên dừng lại, rùng mình một cái.
Trong bàn thờ, tượng ngọc bạch dương tỏa ra từng đợt sương mù, không ngừng tuôn về phía Lục Nhiên.
Lục Nhiên lập tức phản ứng, tiếp tục áp súc, ngưng tụ thần lực trong cơ thể, để lại chỗ trống cho quà tặng của Tiên Dương đại nhân.
"Ặc~" Lục Nhiên dựa vào tủ, chậm rãi ngồi xuống đất.
Thân thể hắn run rẩy càng thêm kịch liệt, chỉ cảm thấy mình sắp bị thổi phồng lên đến nổ tung!
Vù!
Sóng gió nổi lên, thần lực tỏa ra bốn phía.
Vụ cảnh nhị đoạn!
"Hắc hắc!"
Lục Nhiên thở hổn hển, trong lòng mừng như điên!
Tối hôm qua, hắn một mực ngồi thiền trước bàn thờ, khổ tu đến đêm khuya, thế nhưng một bước cuối cùng này, hắn vẫn không thể nào vượt qua được.
Mà sáng sớm hôm nay đã có tin vui như vậy.
Sảng khoái!
Lục Nhiên cảm nhận được sức mạnh tràn đầy, hưởng thụ một lúc lâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía bàn thờ:
"Tạ ơn Tiên Dương đại nhân trợ giúp! Hôm nay, đệ tử nhất định cố gắng đạt được thành tích tốt, làm rạng danh Tiên Dương Phái chúng ta."
Tượng ngọc bạch dương chỉ lẳng lặng phóng thích sương mù, tẩm bổ thân thể của Lục Nhiên, không hề đáp lại.
"Trước đó ngài nói, lúc con ở Vụ Cảnh nhị đoạn, có thể tu tập thần pháp Âm Thanh Thương Xót phiên bản đặc thù?"
Lục Nhiên chắp tay trước ngực, ánh mắt đầy mong đợi hỏi.
"Thôn Ác Khuyển." Ba chữ này in vào trong đầu Lục Nhiên.
Hắn suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý của thần linh.
Vậy là, Tiên Dương đại nhân muốn dạy học trong thực chiến?
"Được!"
Lục Nhiên gật đầu thật mạnh, sau đó hào hứng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong, hắn đi thẳng đến phòng ngủ chính.
Từ sau khi cha qua đời, Lục Nhiên rất ít khi đến căn phòng này, bây giờ hắn sải bước đi thẳng đến một thanh Đường Hoành Đao treo trên tường.
Thanh đao này không phải đồ gỗ, mà là vũ khí thực sự, được chế tạo từ Hắc Băng.
Hắc Băng là một loại khoáng thạch thần bí sản xuất trong Ma Quật.
Chất liệu của nó lạnh lẽo nhẹ nhàng như băng, lại có màu đen nhánh hơi mờ, vô cùng cứng cáp.
Thân đao vừa mảnh vừa dài, chừng 7 tấc 7, rộng hai ngón tay, chuôi đao dài 3 tấc 3.
"Phù!" Lục Nhiên nhẹ nhàng thổi một cái, bụi bay mù mịt, có chút cay mắt.
Đao này tên là Hà Quang.
Đây là bội đao của người cha Lục Hành, trên thân đao không biết đã được khắc bao nhiêu phù văn.
Đáng tiếc, Lục Nhiên không phải là tín đồ của thần linh Ngọc Phù.
Thanh đao này ở trong tay hắn rất khó tái hiện hào quang rực rỡ, không thể thiêu đốt, phóng điện, bao phủ băng sương nữa rồi.
Nhưng mà lớp trưởng Khương lại là tín đồ của Ngọc Phù.
Đợi sau khi nàng trưởng thành, trước mỗi lần chiến đấu, Lục Nhiên có thể để lớp trưởng đại nhân buff cho thanh đao của mình?
"Theo ta nhé, Hà Quang."
Lục Nhiên vận thần lực rót vào trong đao, còn có từng tia sương trắng tràn ngập, chảy xuôi qua thân trường đao, phủi đi bụi bặm.
Onggg!
Hà Quang nhẹ nhàng rung động, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Từ khi Lục Hành qua đời, nó đã bị phủ bụi bốn năm.
Hôm nay có thể cùng con trai của cố nhân rời núi lần nữa, chắc nó cũng rất vui vẻ.
Bầu trời âm u, mưa phùn lất phất.
Thành phố Vũ Hạng, đúng như tên gọi.
Ngày mưa thật sự rất nhiều, còn hơn cả London.
Trong cơn mưa phùn, Lục Nhiên xách đao, che dù, đi tới trước cổng trường Nhất Trung.
Trên sân thể dục đã đứng chật học viên, tụ tập thành từng nhóm nhỏ.
Lục Nhiên nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm được ba đồng đội, bởi vì tạo hình của Đặng Ngọc Đường rất nổi bật!
Từ sau khi trở thành tín đồ của thần linh Hồng Cân, Đặng Ngọc Đường đã mua một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, quấn lên đầu.
Rất có cá tính.
Mà vị trí của ba người vừa đúng là chỗ Lục Nhiên “bày sạp” trước đó.
Lục Nhiên cảm thấy bọn họ cố ý...
Khương Như Ức thấy Lục Nhiên từ xa đi tới, nhìn vẻ mặt kỳ quái của hắn, thiếu nữ không khỏi nở nụ cười.
Ngay khi nàng định vẫy tay, Ngô San San đã vẫy tay trước: "Lục Nhiên, ở đây!"
Khương Như Ức: "..."
Ngô San San lộ ra vẻ mặt tò mò, bước tới: "Để tôi xem nào, cậu mang theo thần binh lợi khí gì vậy?"
Hà Quang Đao của Lục Nhiên được bọc trong vải, để tránh thu hút sự chú ý.
Hắc Băng là một loại khoáng thạch quý hiếm, vũ khí thành phẩm từ Hắc Băng lại càng có giá trị không nhỏ, không phải thứ mà nhà bình thường có thể mua nổi.
Nhà Lục Nhiên không hề giàu có gì, mà là vì cha Lục Nhiên ở trong quân đội, thanh đao này là phần thưởng ghi nhận những đóng góp xuất sắc của Lục Hành, được đặc biệt cấp cho.
"Wow, Hắc Băng kìa!"
Ngô San San ngồi xổm bên cạnh Lục Nhiên, ngón tay nắm lớp vải hơi vén lên, đôi mắt không khỏi ngời sáng.
"Suỵt." Lục Nhiên ra hiệu cho cô nhỏ giọng một chút.
"Không ngờ cậu cũng là phú nhị đại?" Ngô San San ngẩng mặt lên, cười trêu chọc.
Cũng?
Lục Nhiên nhạy bén nắm bắt một từ, cúi đầu đánh giá Ngô San San: "Giá như tôi là phú nhị đại thì tốt biết mấy."
"Khiêm tốn quá rồi, cậu tưởng thứ cậu đang xách là đao sao?"
Ngô San San nhẹ nhàng búng lưỡi đao: "Cậu đang xách cả một chiếc Audi A6 đó nha!"
"Không đến mức, không đến mức."
Lục Nhiên ra vẻ khiêm tốn, liên tục xua tay: "Cùng lắm là một chiếc Rolls-Royce Cullinan thôi."
Ngô San San: ???
Cậu có biết giá cả không vậy, đợi đã!
Trong lòng Ngô San San khẽ động, không thể tin nổi hỏi: "Cậu đã nuôi ra đao linh rồi?"
Nhưng mà cũng không đúng!
Nếu thật sự nuôi ra được đao linh, thanh đao này sẽ không thể nào dùng tiền để đong đếm được.
Vũ khí có khí linh là thần binh lợi khí chân chính, là thứ mà mọi tín đồ đều mơ ước sở hữu!
Lục Nhiên lắc đầu: "Lớp trưởng Ngô quá đề cao tôi rồi, tôi nào có bản lĩnh đó."
Ngô San San càng thêm khó hiểu.
Không có khí linh, chỉ là một thanh Hắc Băng Đao bình thường thôi.
Ngô San San cà khịa: "Vậy là cậu không hiểu xe, hay là không hiểu đao?"
Lục Nhiên nâng đao lên, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Là cậu không hiểu tôi."
Ngô San San "Chậc" một tiếng.
Không hiểu xe thì thôi đi, còn cứng miệng nữa?
Lục Nhiên cười hỏi: "Vừa rồi cậu nói 'cũng', là có ý gì?"
Ngô San San bĩu môi về một phía: "Bên kia còn có một chiếc Porsche Panamera nữa kìa."
Lục Nhiên quay đầu nhìn Đặng Ngọc Đường, cẩn thận đánh giá Hồng Anh Thương trong tay y.
Hồng Anh Thương nhìn như làm từ chất liệu bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng kết hợp với mức giá mà Ngô San San vừa nói...
Trong lòng Lục Nhiên chấn động: "Thép Thiên Thần?"
Giống như Hắc Băng, thép Thiên Thần cũng là vật liệu thần bí sản xuất từ Ma Quật, hơn nữa còn quý hiếm hơn Hắc Băng rất nhiều!
Đặng Ngọc Đường thoải mái thừa nhận, thuận tay đưa Thiên Thần Hồng Anh Thương tới: "Lục huynh thử xem sao?"
"Chậc chậc~" Lục Nhiên nhận lấy trường thương nặng nề, cầm trong tay ước lượng.
Tiểu tử này giấu cũng kỹ ghê!