Chương 67: Chương 68

Hoắc Tiên Cô cả kinh, thầm nghĩ bánh tông nào mà ngàn năm rồi mà vẫn còn sống, nhưng thấy thần sắc Ngô Lão Cẩu không giống nói giỡn, chỉ đành phải giúp đỡ đè hai chân của tượng đồng lại để tránh nó tập kích.

Ngô Lão Cẩu đạp một phát vào trước ngực tượng đồng, tay lật cái mũ giáp của nó ra, đập vào mắt một cái đầu to bóng lưỡng. Y sửng sốt một chút, quay đầu hỏi Hoắc Tiên Cô: “Người này là Đại Bảo?”

Lúc trước y có nhìn thấy một người đầu trọc ở chỗ ao nước, nhưng vì khoảng cách quá xa chưa kịp nhìn rõ hắn, cho nên bây giờ nhìn thấy một tên đầu trọc thì liền nghĩ ngay đến Đại Bảo.

Không ngờ Hoắc Tiên Cô nhìn qua rồi gật gật đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao hắn lại ở đây?”

Ngô Lão Cẩu đang định nói chuyện, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm khàn khàn cực thấp: “Cứu……”

Y nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, phát hiện bàn tay trái của hắn đang nắm chặt lấy mình, cặp mắt đỏ rực nhìn chăm chăm, miệng khó khăn mới nói ra được mấy chữ: “………….. Tôi…………. Cứu………”

Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, nói: “Là ai bỏ cậu vào trong bộ giáp này?” Ai ngờ Đại Bảo như không nghe thấy, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ kia.

“Hắn trúng độc anh thi bây giờ đã phát tác, chắc không còn sống lâu nữa đâu.” Hoắc Tiên Cô bỗng nhiên thở dài: “Hơn nữa lúc trước cái thi kén hắn cướp được đã bị ai đó tiện tay cầm đi, không còn giá trị lợi dụng nữa cho nên mới bị nhét vào đây.”

Ngô Lão Cẩu không nói, y nhìn trong ánh mắt Đại Bảo toát ra ham muốn được sống, mặc dù tay trái mình bị siết đến đau đớn nhưng y cũng không giãy ra. Y suy nghĩ một chút, bắt đầu cởi áo giáp trên người Đại Bảo, nói: “Chúng ta dẫn hắn rời khỏi đây.”

Hoắc Tiên Cô ngẩn ra, nói: “Ngài thừa biết hắn không có khả năng sống sót rời khỏi đây.”

Ngô Lão Cẩu vẫn không dừng lại, nói: “Chỉ cần bây giờ hắn chưa chết, tôi không thể trơ mắt nhìn hắn chết ở đây.”

Hoắc Tiên Cô nhìn Ngô Lão Cẩu không dễ dàng gì mới cởi được áo giáp trên người Đại Bảo, bỗng nhiên lắc lắc đầu đi qua giúp y tháo bỏ bộ áo giáp nặng trịch, thản nhiên nói: “Nếu đổi lại là tôi chết ở đây, ngài có phải cũng đối xử với tôi giống như vậy không?”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy tay hơi khựng lại, sau đó nâng hai tay Đại Bảo lên, nói: “Cô bà bà phúc lớn mạng lớn, dù ai chết khẳng định cũng không tới phiên bà.”

Nói xong, y nâng tay ý bảo Hoắc Tiên Cô giúp đỡ, hai người hợp sức kéo cái nón sắt ra khỏi đầu Đại Bảo. Sau khi cởi bỏ bộ giáp, thần trí Đại Bảo cũng thanh tỉnh được chút, nhưng chỉ hướng Ngô Lão Cẩu hô một câu rồi lại không có tiếng động.

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, đưa tay dò xét hơi thở của hắn, vẫn còn thở. Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu hỏi Hoắc Tiên Cô: “Hắn vừa nói gì vậy?”

Sắc mặt Hoắc Tiên Cô trắng nhợt, nhìn sau lưng y nói: “Phía sau!”

“A?” Ngô Lão Cẩu sửng sốt, quay đầu lại nhìn, phát hiện một đám tượng đồng vừa nãy còn bất động bây giờ đều cùng giơ tay đánh về phía bọn họ. y kinh hãi theo bản năng đẩy Hoắc Tiên Cô và Đại Bảo sang một bên, nhanh chóng nhặt đoản kiếm đâm về bức tượng đồng gần nhất. Lần này y dùng toàn lực, khiến bức tượng đồng không mấy linh hoạt lắm ngã ra đất. Giây tiếp theo y dùng chân phải đá vào cánh tay trái của tượng đồng bên phải, còn chưa kịp xoa cái chân phải bị tê rần, y lại cầm đao xoay người nhảy lên, sau đó mấy bức tượng đồng bên phải đều ngã như quân bài.

Lúc này, những bức tượng đồng còn lại cũng rất nhanh chạy tới. Ngô Lão Cẩu thấy phía sau không còn đường trốn, không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên dùng răng cắn vào lưỡi kiếm, hai tay trống không lùi về sau mấy bước, nhắm bức tượng đồng, sau đó đột nhiên lao về phía trước, một cước đá vào ngực bức tượng bên trái, trong nháy mắt nó ngã lăn liền mượn lực xoay người, hai chân kẹp nách nó, hai đầu gối đặt trên vai, quay đầu nhắm vị trí của bức tượng bên cạnh, giẫm một phát, dồn toàn lực đá vào đầu bức tượng. Tượng đồng theo tiếng động ngã xuống đất, Ngô Lão Cẩu cũng ngã xuống tại chỗ dính một thân đầy bùn.

Thấy mấy bức tượng ở đó cũng đã bị ngã tám chín phần, Hoắc Tiên Cô chạy đến nâng Ngô Lão Cẩu dậy, đánh giá thấy y không bị gì, khẽ cười nói: “Trước khi sao không thấy công phu của ngài tài giỏi như vậy?”

Ngô Lão Cẩu nhả thanh kiếm đang cắn bên miệng ra, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khoát tay áo nói: “Còn nói thêm lần nữa, lão tử chết cho cô xem.”

Hoắc Tiên Cô vốn biết y giỏi đổ đấu và phân biệt minh khí, nhưng công phu qủa thật không giỏi lắm, lần này xem như nước đến chân nên phát huy hết công lực, lập tức không nói nữa. Nàng chỉ vào chỗ những bức tượng đứng ngay ngắn ban đầu, nói: “Chỗ kia hình như có chút kỳ quái.”

Ngô Lão Cẩu nhìn theo bàn tay nàng, phát hiện chỗ bọn tượng đồng đứng lúc đầu có một cái bệ bằng đồng, nhưng sau khi tất cả tượng đồng đã rời đi cái bệ lại giống như bị vẩy máu, đỏ đến kỳ lạ khó hiểu.

Lúc này, y đột nhiên phát hiện chân trái mình đang nóng đau như lửa đốt. Kéo ống quần lên nhìn, kinh ngạc phát hiện máu mà Trương Khải Sơn đã bôi lên lúc này không còn ở trạng thái khô nữa. Y đưa tay sờ thử, nâng tay lên nhìn thì thấy đúng là cả tay đầy máu.

Trên mặt y đột nhiên biến sắc: “Không tốt, e là Trương Khải Sơn đã gặp chuyện!”