Chương 60: Chương 61

Hoắc Tiên Cô nghe vậy liền nói: “Các người đã gặp cô ta?”

Chưa kịp tiếp lời, nàng lại rất nhanh nói tiếp: “Tam Thốn Đinh đã ở trong tay cô ta?”

Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên một chút, lập tức gật đầu.

Hoắc Tiên Cô hừ một tiếng, nói: “Thì ra ngài hào phóng như vậy, con chó thích nhất cũng có thể đem cho người khác.”

Ngô Lão Cẩu không trả lời, nói: “Trước khi đi cô ta đã dụ bọn anh thi tới, xem ra là vì muốn kéo dài thời gian tìm Đại Bảo.”

Hoắc Tiên Cô nhíu nhíu mày, nói: “Vì sao trước khi đi cô ta còn nói cho ngài biết cách tìm chủ mộ thất?”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, không trả lời.

A Tĩnh vốn không có lý do gì để làm như vậy, khiến cho người của Cửu Môn khốn đốn mới là việc mà cô ta nên làm, như vậy có thể tin tức cuối cùng mà cô ta đưa này chính là giả.

Cả gian mộ thất nhất thời yên tĩnh.

Lúc này, Trương Khải Sơn bỗng nhiên đỡ Ngô Lão Cẩu xuống, nói: “Ta tin cô ta.”

Trương Khải Sơn liếc nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, nói: “Cô ta sẽ không hại cậu.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy cả người cứng đờ, sau đó nghe Trương Khải Sơn nói tiếp: “Nhưng Hàm hương thạch cũng không phải manh mối duy nhất để tìm chủ mộ thất. Nếu không nhầm, cái người tên là A Kì rơi vào ao nước, không phải ngẫu nhiên. Hắn vốn nghĩ rằng có thể tìm được một thông đạo khác vào chủ mộ thất ở dưới nước, nhưng không ngờ lại gặp phải quái vật cho nên mới trốn vào con đường lúc nãy chúng ta đi qua, sau đó mới bị kiến đen cắn chết. Lúc ấy, A Tĩnh chắc chắn đã đoán được cách vách là thi thể của đồng bạn nên mới chọn cách đi theo hướng ngược lại.”

Nói xong, hắn lại nhìn nhìn Chung Thanh, nói: “Lúc ấy Trương Ngọc Lân đề nghị đi đường nào?”

Chung Thanh nói: “Lúc đó có hai ngã rẽ, bọn tôi đi bên phải, bọn họ đi bên trái. Nhưng mà cuối cùng là Nhị gia quyết định, Trương Ngọc Lân chỉ nghe theo sắp đặt của người.”

Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Cả hai đường đều là đường vòng, cuối cùng đều sẽ không đến được chủ mộ thất, đi quanh quẫn mãi trong này. Cho nên Trương Ngọc Lân cũng giống như A Tĩnh, đều chọn cách tách nhóm giữa đường.

Ngô Lão Cẩu nói: “Ý ngài là hắn và A Tĩnh đã sớm dự tính sẽ gặp lại ở chủ mộ thất, lúc trước hắn ở lại chờ chúng ta cũng chỉ là nguỵ trang?”

Trương Khải Sơn nói: “Bốn người bọn họ từng tìm được chủ mộ thất bằng Hàm hương thạch, không ngờ gặp phải kiến đen, cho nên cũng đã biết anh thi là thiên địch của kiến đen, nhưng Đại Bảo lại bị anh thi cắn bị thương. Nhưng bọn họ đến chủ mộ thất rồi lại phát hiện ra thiếu mất hai món đồ.”

Ngô Lão Cẩu cau mày, nói: “Là thi kén?”

Trương Khải Sơn nhìn y một cái, nói: “Nhiệm vụ của A Tĩnh và Đại Bảo là lấy được thi kén trong tay A Tứ, Trương Ngọc Lân ở lại cũng là vì cậu.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngạc nhiên, rất nhanh nói: “Tam Thốn Đinh?”

Trương Khải Sơn gật gật đầu, nói: “Lúc ở ao nước, trước khi A Tĩnh tiến vào cửa đá đã báo cho Trương Ngọc Lân đừng tranh công trước mặt ta, khi đó ta đã cảm thấy không bình thường, kỳ thật ý của cô ta là muốn nói hai món đồ đó thiếu một thứ cũng không được, không thể một mình đi vào chủ mộ thất. Nhưng Trương Ngọc Lân không ngờ cậu lại rơi xuống ao, phá đám kế hoạch của hắn. Sau đó Đại Bảo lại phát điên khiến cho A Tĩnh không thể không thay đổi kế hoạch ban đầu, bất quá, có lẽ chính cô ta cũng không ngờ có thể gặp được chúng ta trước Trương Ngọc Lân, cho nên nhanh chóng tìm cách lấy Tam Thốn Đinh, sau đó một mình đi tìm Đại Bảo đã mất tích trước.”

Trần Bì A Tứ bỗng nhiên nói: “Nếu chỉ là một con chó tìm đường tìm người, tự mang theo một con không phải được rồi sao?”

Lời còn chưa dứt, liếc mắt thấy Hoắc Tiên Cô liếc nhìn hắn một cái.

Ngô Lão Cẩu cũng lơ đểnh, cười nói: “Tam Thốn Đinh không phải con chó bình thường, chỉ sợ là bọn họ đã sớm biết tôi sẽ hạ đấu, cho nên đã sớm tính toán mọi việc.”

Trương Khải Sơn nói: “Nếu anh thi và kiến đen khắc nhau, bây giờ anh thi từ tứ phía đuổi theo chúng ta vào đây, có nghĩ là đây chính là nơi kiến đen sống.”

Trần Bì A Tứ nói: “Vừa rồi tôi đã xem qua, đến cuối đường thì không có thông đạo nào khác.”

Ngô Lão Cẩu nhìn Trần Bì A Tứ cười, nói: “Cho nên mới nói là tìm được Hàm hương thạch mới tìm được lối ra, Hàm hương thạch ở điểm kết thúc, nói chính xác là ngay dưới vương toạ ngoài đại điện.”

Trần Bì A Tứ ngạc nhiên nói: “Nhưng cái đại điện này chúng ta đều đã đi qua, không có chỗ để quan tài.”

Ngô Lão Cẩu lại nhìn nhìn Hắc Bối Lão Lục ở bên cạnh không phát ra chút tiếng động, nói: “Sau khi rời khỏi ao nước, Trương Ngọc Lân có nhắc qua với Lục gia về cái gì không?”

Hắc Bối Lão Lục ngẩng đầu liếc nhìn y một cái: “Ý của Ngũ gia là?”

Ngô Lão Cẩu cười cười, nói: “Lúc ấy Trương Ngọc Lân đã dùng chín cây cột để thử sự hiểu biết của chúng ta, tôi đành lấy lí do chín trụ chống trời làm lý do qua loa, nhưng lúc đó tôi cũng không biết huyền cơ trong đó. Sau khi tôi rơi vào ao nước không rõ sống chết, Trương Ngọc Lân cũng sẽ không đứng nhìn cơ hội có được Tam Thốn đinh vụt mất, cho nên hắn lui để tiến, bởi vì còn có một món đồ giống vậy có thể dùng được.