Ngô Lão Cẩu xem bàn tay trắng bệch bằng kích cỡ của trẻ mới sinh, móng tay lại cuốn khúc giống như người già 60, thỉnh thoảng còn có mấy giọt nước màu xanh nhỏ ra.
Trước kia y từng nghe đến loại bánh tông sơ sinh này. Truyền thuyết nói trẻ sơ sinh được chôn cùng mẹ không thấy được mặt trời, oán khí tích tụ còn nhiều hơn bánh tông bình thường. Nếu nước thuốc có thể trấn trụ thi thể sơ sinh, thì có thể ở lại trong bụng mẹ để trở thành thi kén, là thang thuốc tuyệt hảo nhất; nếu không thể trấn trụ thi thể sơ sinh hoặc có yếu tố bên ngoài tác động, móng tay của thi thể sẽ dài ra bất thường sau đó phá bụng mẹ mà ra, chính là đại hung.
Thi thuỷ ghê tởm từ bên trong chảy ra sợ rằng chính là nước ối khi anh thi(thi thể sơ sinh) này phá bụng mẹ vỡ ra. Ngay cả kiến đen cũng không muốn đụng vào con quái vật này, có thể tưởng tượng được mức độ nguy hiểm của nó.
Ánh mắt Ngô Lão Cẩu khẽ run, không chút suy nghĩ xoay người chắn trước mặt Trương Khải Sơn, tâm nói hy vọng trong này không phải là một đám anh thi biến bánh tông, nếu không thì có bao nhiêu cái mạng cũng không chống đỡ nổi.
Bàn tay nhỏ bé kia dường như có thể cảm nhận được cử động của y, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó lại bắt đầu quay lại trong tường.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, thầm nghĩ không ổn, thứ này đã thành *, biết rằng bản thân không thể thắng được hai người, có lẽ là đã đi tìm đồng loã!
Vì thể vừa cử động định đuổi theo, không ngờ cánh tay lại bị người phía sau đưa tay giữ lại.
Trương Khải Sơn nhướng mày, trầm giọng nói: “Cậu muốn chết?!”
Ngô Lão Cẩu thấy cánh tay nhanh chóng biến mất trong lỗ hổng, tiếc rằng lúc này đã bị giữ lại không thể đuổi kịp, lúc phục hồi * thần đã phát hiện tay bị kéo đến phát đau, biết là Trương Khải Sơn dùng hết sức giữ mình lại, chỉ đành quay đầu nói: “Bây giờ thả nó đi, lát nữa sẽ sinh nhiều phiền phức.”
Trương Khải Sơn lạnh lùng nói: “Sao cậu biết là nó không phải cố ý dụ cậu qua đó?”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy liền ngây ngốc, giọng nói giận dữ bất ngờ của Trương Khải Sơn khiến y không tin vào tai mình, nhưng dù sao y biết Trương Khải Sơn cung là vì lo cho sự an toàn của y nên mới ngăn lại, vì thế liền câm nín.
Trương Khải Sơn thấy y không có ý định đuổi theo anh thi kia nữa, tay thả lỏng, dừng một lát lại mở miệng, giọng nói cũng không còn giận dữ mà đã trở lại bình thường lạnh nhạt: “Theo độc tính và nồng độ từ thi thuỷ ta đã nhìn ra, bên trong không chỉ có một con.”
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, nói: “Vậy sao lúc nãy bọn nó lại đột nhiên bỏ chạy.”
Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Có lẽ là sợ mùi trên người cậu.”
“A?” Ngô Lão Cẩu sửng sốt, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nét mặt bày ra một tia kỳ quái: “Ý của ngài là, chúng nó sợ máu của ngài?” Tâm thầm nói mùi nồng nặc nhất trên người lão tử bây giờ chẳng phải là vì cả chân toàn là máu của Trương Khải Sơn ngài sao, cho nên cả người cũng tản ra mùi máu tươi. Nhưng nếu con anh thi này vì sợ máu của Trương Khải Sơn mà bỏ đi, hai lần đều được cứu nhờ máu của người khác, con mẹ nó trong lòng thật là có chút băn khoăn. Bất quá, sao trước kia không phát hiện máu của hắn có thể dùng tốt ở trong đấu như vậy? Hay là lần sau trước khi hạ đấu một mình thì có thể chuẩn bị một chút để phòng nguy hiểm?
Đương nhiên Trương Khải Sơn không biết ý nghĩ không lòng Ngô Lão Cẩu, nói: “Ta tuy không xác định, nhưng con anh thi này là dùng phương pháp cực âm mới luyện thành, rất khắc với máu kỳ lân cực dương, máu của ta tuy không đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng lúc trước có thể đuổi được kiến đen trong thời gian ngắn, ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.”
Ngô Lão cẩu lắng nghe rất nghiêm túc.
Trước đây y chưa từng nghe Trương Khải Sơn nói về bản thân hắn, đây là lần đầu tiên.
Đây cũng không phải lần đầu tiên y nghe nhắc đến từ máu kỳ lân này, cũng không phải không biết Trương Khải Sơn có máu kỳ lân, nhưng nếu không nghe chính miệng Trương Khải Sơn nói thì cũng không thể tin được.
Thì ra những lời đồn xưa nay về Trương Khải Sơn đều là thật. Về gia tộc thần bí của hắn có thể chất khác hẳn với những người bình thường.
Ngô Lão Cẩu biết Trương Khải Sơn cho tới bây giờ không phải là một người dễ bị kích động, hiện tại hắn tự nguyện nói ra chuyện này, có nghĩa đã xem y như người một nhà. Sau đó bỗng nhiên hiểu được vì sao lúc nãy Trương Khải Sơn lại nổi giận —— hành động vừa rồi của y trong mắt Trương Khải Sơn là không khác gì đi tìm đường chết. Giống như lúc ở Biều Tử Lĩnh, cha và ca ca không cho mình xuống đấu.
Nhưng kỳ thật Ngô Lão Cẩu không biết điểm nào của mình đã chiếm được tín nhiệm của Trương Khải Sơn, dù bọn họ đều là Cửu Môn, nhưng chân chính quen biết qua lại thì cũng mới trước sự kiện của Hoắc gia khoảng một tháng, trước đây dù bọn họ có vô tình gặp mặt ở rạp hát, cũng chỉ là xã giao.
Thần sắc của Ngô Lão Cẩu đều lọt vào tầm mắt của Trương Khải Sơn, hắn không nói cho Ngô Lão Cẩu biết một chuyện, vừa rồi lúc y làm động tác che chở trước mặt hắn, làm hắn đột nhiên nhớ lại trước đây lúc chưa đến Trường Sa cũng có người bảo vệ hắn như vậy. Thời điểm đó, hắn vẫn còn thân nhân.
Nhưng hắn chỉ buông lỏng bàn tay đang giữ chặt tay Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên nói: “Máu của ta đối với mấy thứ này cũng không có tác dụng.”
Ngô Lão cẩu vừa cúi đầu, thấy bọn kiến đen vì anh thi đã đi khỏi, một lần nữa sống dậy. Vì tránh để gặp phải cảnh ngộ như người kia, y đành động thủ trước.
Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, Ngô Lão Cẩu đẩy Trương Khải Sơn ý bảo hắn tránh qua một bên, sau đó nâng đôi chân dính đầy máu của hắn đạp vào cái lỗ hỗng kia.
Bởi vì bên trong vách tường rỗng, mặt tường không dày, vừa đạp một cái đã lộ ra một cái động lớn.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt y bỗng đại biến, quay đầu nói với Trương Khải Sơn một bên: “Chân của tôi hình như bị cái gì đó giữ lại!”