Chương 49: Chương 50

Mẹ nó, lão tử không biết bơi!

Sau khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Ngô Lão Cẩu liền cảm thấy có một chất lỏng lạnh lẽo đang chui vào miệng mũi mình, sau đó cảm nhận được một sức lực cực mạnh đang kéo mình xuống nước.

“Có ma nước!”

Y đột nhiên chợt nhớ lại cách đây không lâu vừa xem Liêu Trai, hình ảnh những con ma chết đuối cứ quanh quẫn trong đầu.

Ngô Lão Cẩu theo bản năng muốn vùng vẫy thoát khỏi cái vật đang giữ chặt lấy mình, vì thế bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Không ngờ càng giãy dụa thứ kia lại càng giữ chặt hơn, càng kéo y xuống đáy nước nhanh hơn. Trước khi ý thức tan rả, y cảm thấy cánh tay mình hình như bị ai đó nắm lấy rồi kéo lên một chút, sau đó xung quanh rơi vào bóng tối.

“Khụ khụ khụ khụ!”

Trong ngực đột nhiên có không khí tiến vào, Ngô Lão Cẩu ho khan kịch liệt phun ra mấy ngụm nước, cuối cùng thì thần trí cũng kịp quay về trước khi y kịp đi gặp Mã Khắc Tư. Ngô Lão Cẩu đưa tay ôm ngực đau nhói, mồm thì không ngừng thở mạnh mấy cái.

Ngô Lão Cẩu không dám kết luận hiện tại đang ở đâu, nhưng nếu có thể hô hấp bình thường chứng tỏ mình còn sống. Một trong những nguyên tắc làm người của y là, ngoài chuyện lương tâm không làm chuyện có lỗi với trời đất, thì người có thể sống mới là quan trọng nhất, nếu cái mạng này dễ dàng chết bỏ ở trong đấu như vậy, chỉ sợ đến lúc xuống đất gặp lão tử và ca ca đều sẽ không dễ dàng tha cho mình.

Trong tâm y thầm nói con mẹ nó thiên đường mà cũng có cách cấp cứu, vì vậy lúc nãy đang trong trạng thái choáng váng hoa mắt, nhưng vẫn cố gắng mở mở mắt thử, muốn nhìn thử xem người vừa đem mạng mình kéo về là ai.

Vừa mở mắt đã thấy một người chống hai tay lên ngực mình, khuôn mặt tuấn tú vì ở quá gần mà có chút phóng đại.

Ngô Lão Cẩu dựa vào trực giác cảm thấy nguy hiểm mà đưa nắm tay phải đấm vào mặt người đó một phát, nhưng dù sao cũng vừa mới tỉnh lại, không có sức lực, cho nên nắm đấm đã bị người kia dùng một tay dễ dàng bắt được.

“Còn có thể đánh người, chứng tỏ là chưa chết.”

Người nọ nói xong cũng dời bàn tay ra khỏi ngực y, thanh âm tuấn lãng kia không hiểu sao lại có chút quen thuộc.

Ngô Lão Cẩu giật mình một cái, cuối cùng cũng nhận ra đây là Trương Khải Sơn.

Quả nhiên, sau khi chống tay ngồi dậy, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy Trương Khải Sơn đang thở gấp ngồi bên cạnh mình, bộ quân phục ướt đẫm. Bên cạnh hắn, là một cục lông tròn nhăn nhúm —– Lông của Tam Thốn Đinh cũng bị ướt nhem.

Ngô Lão Cẩu chớp chớp mắt, xác định không phải ảo giác. Sau đó tự nhéo nhéo đùi mình, xác định lần nữa không phải gặp ảo giác. Cảm giác đau đớn trên đùi truyền đến nói cho y biết tất cả đều là sự thật.

Cho nên Ngô Lão Cẩu hướng về phía Trương Khải Sơn nở nụ cười: “Ngài cũng ở đây.”

Lời vừa nói ra lại bị hụt hơi mà ho khan kịch liệt,

Trương Khải Sơn nhíu nhíu mày, chỉ đành đưa tay xoa xoa lưng y, vỗ một lúc lâu mới ngừng được cơn ho.

Ngô Lão Cẩu khoát tay áo ý bảo mình không sao, chậm chậm nói: “Đây là đâu?”

Nói xong, y ngẩng đầu đánh giá quang cảnh xung quanh một chút.

Ngô Lão Cẩu kinh ngạc phát hiện đây là một cái sân không lớn lắm. Bởi vì xa xa kia có một toà núi giả cao bằng hai người gộp lại, trên núi giả có mấy cành cây, nhưng cũng đã khô héo từ lâu. Bên cạnh còn có một cái đình đá bốn góc, bên trong đình đặt một cái bàn đá và hai cái ghế. Bên cạnh đình là một cái ao nước đen kịt không chút gợn sóng.

Rất dễ nhận thấy, bọn họ đã chui từ đây lên.

Trương Khải Sơn bình phục hơi thở, nói: “Nếu dựa theo kết cấu hoàng cung để đoán, chỗ này chắc là hậu hua viên.”

Ngô Lão Cẩu chưa từng đi qua Tử Cấm Thành, nhưng ít nhiều cũng có nghe nói về ngự hoa viên, tưởng tượng một chút, hỏi: “Sau khi rơi xuống nước ngài có nhìn thấy cái vật gì đó không?”

Trương Khải Sơn lắc lắc đầu, nói: “Không thấy rõ, chắc là vật gì đó sống trong nước, nhưng hình như không thể vào được đây.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chúng ta phải tìm một cái cửa khác để ra ngoài. Bất kể như thế nào, cũng phải làm khô quần áo trước đã.”

Hạ đấu lâu như vậy, vừa rồi lại suýt chết, Ngô Lão Cẩu cảm thấy vừa mệt vừa mỏi, bây giờ đã có cơ hội nghỉ ngơi một chút, y cũng vui vẻ bổ sung thể lực. Mà lúc nãy y có nhìn thấy mấy cảnh gỗ mục trên núi giả, dùng làm củi đột lửa thật là quá thích hợp. Quẹt diêm và bánh nướng này nọ đều đã được bỏ vào túi thấm nước, hai người muốn làm một đống lửa để hong khô quần áo cũng không phải việc gì khó.

Trương Khải Sơn thấy Ngô Lão Cẩu lộ ra vẻ mặt đắc ý đi nhặt cây nhóm lửa, thủ pháp thuần thục, vì thế không quên thuận tay kéo Tam Thốn Đinh qua bên cạnh đống lửa sấy khô luôn nhóc con này.

Bình thường Trương Khải Sơn không làm tốt mấy chuyện này, cho nên chỉ đành lẳng lặng ngồi nhìn. Hắn không nói cho Ngô Lão Cẩu, lúc nãy hắn thấy rõ ràng trong nước là cái con cả người đầy lông tóc dài thoằng kia. Nếu không phải hắn quả quyết để Lão Lục và Trương Ngọc Lân đi trước một bước sau đó kịp thời nhảy xuống nước, đoạt lại Ngô Lão Cẩu từ trong tay cái thứ kia sau đó kéo lên bờ, nếu không thì cái tên không biết bơi kia đã sớm chết đuối dưới nước. Nhưng Trương Khải Sơn chưa từng nghĩ tới việc muốn Ngô Lão Cẩu cảm tạ, tuy rằng hắn biết nếu theo tính tình tình Ngô Lão Cẩu thì y sẽ ghi nhớ cả đời.

Đới với việc Trương Khải Sơn không màng nguy hiểm cứu mình một mạng, Ngô Lão Cẩu cũng chưa từng nói một lời cảm ơn. Y tự biết mình là một người thô kệch, không hợp để nói mấy lời nho nhã như cảm tạ, nhưng ân cứu mạng này y sẽ để trong lòng, về sau nếu có thể có cơ hội báo đáp, không sợ dù là lên núi đao hay xuống biển lửa.