Trương Khải Sơn nhìn thấy Ngô Lão Cẩu đứng chăm chú nhìn bức tượng kỳ lân, nhưng lúc tự mình xem thì cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy, * thần cũng phục hồi, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Ánh mắt của nó đang động.”
Nói xong, Ngô Lão Cẩu cũng cảm giác lời nói của mình không đáng tin chút nào, nhưng Trương Khải Sơn cũng không nghi ngờ gì, một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn kỳ lân, suy tư một lát, sau xoay người nói với Trần Bì A Tứ: “Dùng đạn sắt bắn vào mắt của nó, đừng bắn trật.”
Dù bên ngoài Trần Bì A Từ được người ta gọi là Tứ gia, nhưng tuổi tác còn nhỏ hơn Ngô Lão Cẩu một hai tuổi, đúng là tuổi còn trẻ, ngay lúc đang sung sức, lo mình không có chỗ để thể hiện, nghe được mình phải ra tay thì * thần chấn động, vì thế, vẻ mặt cũng hiện lên chút đắc ý.
Nhưng hắn cũng không nói cho Trương Khải Sơn biết, lúc hắn một mình tiến vào trong này, lúc đó đã dùng viên đạn sắt bắn vào con kỳ lân này cả trăm lần, hy vọng có thể phát hiện chút dấu vết để lại. Nhưng mà, dù hòn đạn này đã dùng sát * luyện hợp thành, pho tượng này lại còn cứng hơn, chết sống cũng không tìm được mệnh môn của nó. Hiện tại, nếu Trương Khải Sơn đã cho rằng vấn đề nằm trên người kỳ lân, hắn đương nhiên vui vẻ chiều theo, vì vậy, trong chớp mắt hai viên đạn còn đang đắn đo trong tay, thậm chí cũng không cần nhắm gì cả, liền bắn vào tròng mắt của kỳ lân.
Vậy mà, ánh mắt vốn đang bình thường của kỳ lân, lúc hòn đạn sắt kia sắp chạm vào mắt nó, nó liền chớp mắt một cái, hiện ra một cái động đen thui trên mắt. Hòn đạn vừa vô thanh vô tức rơi vào hắc động kia, lập tức con mắt cũng khôi phục bình thường. Hơn mười giây sau, có tiếng hòn đạn rơi xuống đất, âm thanh rất trầm đục.
“Cửa vào thật sự ở đây!” A Sinh kinh hỉ lên tiếng.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy A Sinh nói cũng không sai, có âm thanh trầm đục chứng tỏ bên trong rỗng, hòn đạn sắt phải qua hơn mười giây mới rơi xuống đất chứng tỏ bên trong rất lớn, hơn nữa rất sâu. Ngoài ra, rõ ràng kỳ lân chính là mấu chốt để mở ra địa cung, nhưng bây giờ đánh vào mắt nó không có tác dụng, chỉ có dùng cách khác để mở cơ quan.
Ngô Lão Cẩu vừa suy nghĩ đến xuất thần, không đề phòng vừa nhấc mắt, vừa chạm phải ánh mắt của Trương Khải Sơn cũng đang nhìn qua đây, trên mặt cũng có một bộ dạng đăm chiêu.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu lo lắng, tâm nói Phật Gia ngài chắc sẽ không bị kỳ lân nhập hồn chứ?
Trương Khải Sơn thoáng nhìn biểu tình lướt qua trên mắt Ngô Lão Cẩu, trong lòng cười một tiếng, nhưng trên mặt vẫn là không chút cảm xúc: “Trên mặt đất xuất hiện bát quái đồ ngụ ý là ‘thiên địa định vị’, cần một người nãy giờ chưa tham gia mở ba cái bát quái đồ trên tường đứng đây để mở cơ quan. Nhưng vừa rồi nước lửa, sấm gió, sông núi bọn ta đều đã làm rồi, chỉ còn cậu và Tam Thốn Đinh. Cho nên,” hắn dừng một chút, “Cần mượn Tam Thốn Đinh dùng một chút.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là mượn Tam Thốn Đinh thì không sao, nhưng các người phải đảm bảo nó không có nguy hiểm. Nhưng tưởng tượng nếu liên quan đến thành bại của việc này, chắc Trương Khải Sơn cũng không thể đảm bảo lúc mở cơ quan sẽ không làm Tam Thốn Đinh bị thương. Nhưng mà, trước nay Ngô Lão Cẩu coi Tam Thốn Đinh quan trọng hơn mạng sống của mình, cho nên dù là mạo hiểm tính mạng của bản thân cũng không muốn làm tổn thương nó.
Im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi cũng chưa làm vật dẫn, cho nên cũng có thể làm người định vị thiên địa đúng không?”
Trương Khải Sơn nghe vậy thở dài một hơi, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Ngô Lão Cẩu tỏ ý ‘sớm biết cậu sẽ không đồng ý’, nhưng vẫn quay đầu nói với Trần Bì A Tứ: “Đợi Ngũ gia đứng lên đó, thì dùng hòn đạn đánh vào mắt của kỳ lân.”
Ngô Lão Cẩu đem Tam Thốn Đinh giao cho A Sinh, sau đó bước một chân lên bát quái đồ. Trong nháy mắt, y có cảm giác có một luồng điện từ chân mình truyền lên. Lúc này, Trần Bì A Tứ cũng nhanh tay, cơ hồ là vừa lúc Ngô Lão Cẩu bước lên, hòn đạn sắt trong tay đã đánh vào mắt kỳ lân. Lần này hai quả đạn sắt lại giống như đánh vỡ tầng băng, vừa đụng tới đôi mắt kỳ lân thì mắt nó cũng vỡ vụn, rất nhanh trên mắt nó hiện ra một hắc động sâu không thấy đáy.
Cũng trong lúc đó, tấm bát quái đồ dưới chân Ngô Lão Cẩu bắt đầu xoay tròn, may mà lúc Ngô Lão Cẩu bước lên thì Trương Khải Sơn đã đứng phía sau đề phòng, vừa có biến, lập tức kéo Ngô Lão Cẩu ra, khó khăn tranh khỏi ngọn lửa đen kịt dâng cao tận trời bốc ra từ bát quái đồ.
Bất quá, ngọn lửa này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Lúc đôi mắt của bát quái bình thường trở lại, con kỳ lân mới vừa nãy còn cứng như đá, đột nhiên lại bắt đầu rạn nứt như gỗ mục, vỡ vụn, sau đó có ánh sáng từ trên bụng nó chiếu xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng giống như tự thiêu này, dù biết kỳ lân không phải là vật có sinh mệnh, Ngô Lão Cẩu vẫn cảm thấy trong lòng có chút bi ai, nếu vừa rồi Trương Khải Sơn không kéo mình ra, chỉ sợ ngọn lửa kia không phải đốt kỳ lân mà là chính mình.
Vài phút sau, kỳ lân đã nát như phấn, mà chỗ của nó, lại xuất hiện một cái động đen, sâu kín lại lạnh lẽo