Trương Đại Phật Gia, a, không đúng, Trương Tiểu Nhất hiện tại có chút phiền muộn.
Trong một đêm đã bị biến thành một đứa trẻ năm tuổi, nhưng vẫn giữ lại tất cả trí nhớ lúc trước, loại chuyện đêm Ả Rập này nói ra không chừng bị cười đến rụng răng.
Cho nên, ngoại trừ quản gia Trương gia, tất cả mọi người trong thành Trường Sa đều nghĩ Trương Đại Phật Gia đã xuyên đêm đi Bắc Bình, mà Trương Tiểu Nhất được xem là bà con xa nào đó của quản gia, tạm thời ở nhờ Trương gia.
Trên thực tế, cuyện khiến Trương Tiểu Nhất phiền muộn không phải là vì không thể biến trở về. Ngược lại, trời sinh thích mạo hiểm khiến hắn cảm thấy không hề bất tiện vì sự biến nhỏ lại này, mà là một loại trải nghiệm mới mẻ.
Nguyên nhân khiến Trương Tiểu Nhất phiền muộn là, hiện tại đứa nhỏ bên cạnh hắn đã huyên náo hết nửa ngày, thật sự là đáng yêu đến mức có chút quá.....
“Tiểu Nhất ca ca, anh có biết đại ca ca không?”
“Tiểu Nhất ca ca, anh từ đâu đến?”
“Tiểu Nhất ca ca, anh thích con diều này không? Tặng cho anh.”
“Tiểu Nhất ca ca, Nhu Đinh Đinh rất ngoan, anh ôm nó một cái đi.”
“Tiểu Nhất ca ca, khi nào thì đại ca ca về vậy?”
“Tiểu Nhất ca ca,.....”
A, muốn ôm hôn một cái quá đi à.
Nhưng mà, không thể.
Muốn hôn mà không thể hôn, các người nói xem, có phiền muộn hay không? (douxanh =)))
Lúc này vừa là đầu hạ, ánh mặt trời dày đặc.
Sau giờ ngọ, hai đứa nhỏ loi nhoi mặc y phục màu xanh nhạt cùng với một con chó nhỏ như quả cầu lông ngồi dưới gốc cây, ánh mặt trời xuyên qua tán lá lay động.
Trương Tiểu Ngũ nói hết nửa ngày thì có chút mệt mỏi, lưng dựa vào gốc cây híp mắt, không bao lâu cái đầu nhỏ đã trượt xuống dựa vào vai Trương Tiểu Nhất, vẫn còn ngủ say sưa.
Trương Tiểu Nhất khoác tay đỡ lấy y, nhẹ nhàng thay đổi tư thế, để cho đối phương nằm lên đùi mình.
Nét mặt trong trẻo.
Một con chuồng chuồng cánh bạc tựa hồ cũng bị hơi thở của đứa nhỏ hấp dẫn, sau khi lượn vài vòng dưới gốc cây, nhẹ nhàng đậu trên tóc Trương Tiểu Ngũ.
Ánh sáng tràn đầy màu sắc.
Trương Tiểu Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ánh nắng bảy màu bao phủ cả bầu trời.
Trộm được nửa ngày an nhàn trong chốn phù sinh.
Ai biết được? Có lẽ, khoảng thời gian nhỏ đi này, chính là lễ vật mà ông trời dành tặng cho hắn.
Đợi đến lúc Trương Tiểu Ngũ xoa hai mắt tỉnh lại, liền phát hiện Trương Tiểu Nhất vốn không thấy tươi cười mà lại rất có phong thái của đại ca ca thường ngày bỗng thay đổi thành một người khác. Hai tròng mắt đen chớp động, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập gian xảo và bướng bỉnh.
“Tiểu Nhất ca ca?” Trương Tiểu Ngũ bế con chó nhỏ, trong lúc nhất thời không biết phản ứng sao.
Trương Tiểu Nhất vừa nắm tay y, vừa chạy về phía đồng ruộng.
“Đi, dẫn em đi bắt dế.”