Bất kể thế nào, đều là chuyện của sau này.
Lúc này đây, bất quá chỉ là khoảnh khắc trước khi ra chiến trường, muốn gặp lại gương mặt và nụ cười khờ dại kia một lần mà thôi.
Trương Khải sơn luôn rất ít khi để lộ tình cảm cá nhân trước mặt người khác, lòng dạ sâu cũng tốt, không hợp tình người cũng tốt, hắn chưa bao giờ chú ý quá nhiều đến ánh mắt người khác. Cho nên, một gương mặt khác của hắn rất ít ai biết được, bao gồm người của Cửu Môn.
Nhưng mà, khi nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia bình yên vô sự chạy nhào tới, khuôn mặt tươi cười trước sau như một lại còn có chút uỷ khuất của trẻ con, cùng với đôi mắt nhớ nhung đẫm lệ do nhiều ngày không gặp, Trương Khải Sơn vẫn là không tự chủ được nâng tay xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ trong ngực, đem Nhu Đinh Đinh giao cho y, bế cả người cả chó lên, nói rằng trong nhà đã chuẩn bị thịt chó kho tàu xong hết [T/N: Quản gia Trương Gia bày tỏ đã cố ý lĩnh giáo tay nghề của người làm thịt chó kho tàu ngon nhất thành Trương Sa – quản gia Ngô gia, còn phải lãng phí chút tiền riêng. o(╯-╰)o]
Chỉ là, Trương Đại Phật Gia uy nghiêm áp nhân ngày thường không biết, ánh mắt cưng chiều vừa rồi hắn dành cho đứa nhỏ trong mắt những người khác cũng Cửu Môn, chẳng khác nào Phật Tổ Tây Thiên động phàm tâm.
Nhưng mà, một giây sau ánh mắt hắn nhìn về những người khác lại khôi phúc độ lạnh bình thường, mọi người đành phải áp chế ngàn vạn ngựa lừa dê chạy bán mạng trong lòng, rồi nói Phật Gia vất vả mấy ngày liền, chuyện quân sự ở Bắc Bình quan trọng, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi trước,
Lời còn chưa dứt, lông mày Trương Khải Sơn khe khẽ nhíu lại.
Hôm nay sau khi hắn từ Bắc Bình về đã họp với Bát gia Cửu gia và Nhị gia ở rạp hát, bàn tới đúng là chuyện chiến sự càng lúc càng gấp gáp, chỉ kết luận, muốn bảo vệ Trường Sa, e là đến lúc đó cần cả lực lượng của Cửu Môn và người trong thành.
Đương nhiên, trước đó, đầu tiên là nhắc tới chuyện Tiểu Ngũ bị bắt cóc, chỉ là bàn trong ba phút đã xong mà thôi.
Kỳ thật, người biết giết người cũng hiểu được làm sao để cứu người, loại chuyện này trực giác của hắn thường tốt hơn suy luận của những người khác. Chỉ cần Bát gia vô tình nhắc đến lai lịch thủ hạ của A Tứ là được, những cái khác đều dựa vào hiểu biết và khứu giác của A Tứ trong Trường Sa, không bao lâu đã tìm thấy Tiểu Ngũ trong một căn hầm bị vứt bỏ —— người kia bất quá cũng chỉ gây mê nó mà thôi, vẫn còn thiện lương, hắn vốn chỉ muốn trả thù Trần Bì A Tứ, cũng không muốn làm hại người khác. Sau khi đứa nhỏ tỉnh lại không khóc không quậy đã là ngoài dự liệu của hắn, cho nên dây thừng trói người cũng không dùng tới. Đó là lí do mà ngày hôm đó hắn an tâm khoá cửa rời khỏi, thậm chí trước khi đi gặp Trương Khải Sơn còn chạy đi ăn điểm tâm.
Lúc Trần Bì A Tứ phá cửa vào trong, nhìn thấy đứa nhỏ đang im lặng đến kỳ lạ ngồi trên ghế.
A Tứ còn nhớ, lúc ấy đứa nhỏ mở to đôi mắt màu hổ phách, lẳng lặng hỏi hắn: “Vì sao anh ta lại muốn đi giết người?”
Nếu là Ngũ gia lớn hơn hắn vài ngày, hắn e là phải dùng đạn sắt để nói chuyện.
Nhưng đối mặt đứa nhỏ này, hắn không nói gì để cầm cự.
Giải Cửu không biết đứa nhỏ đã nghe được gì, đành phải thở dài vài tiếng không thể nghe thấy, nói: “Đại ca ca của đệ sẽ không để hắn giết người đâu.”
Tiểu Ngũ cái hiểu cái không gật đầu, bỗng nhiên nói: “Đệ biết.”
Giải Cửu đột nhiên có loại ảo giác hình ảnh đứa nhỏ năm tuổi này và Ngũ gia trong trí nhờ chồng chéo lên nhau.
Lúc đứa nhỏ ăn cơm chiều xong, tắm rửa xong, ôm Nhu Đinh Đinh lên giường ngủ, Trương Khải Sơn giúp y chỉnh góc chăn, lúc này mới cảm thấy có chút lo sợ, nếu thật sự đứa nhỏ này chết trong tay kẻ khác, hắn còn có thể bình tĩnh tha cho người nọ một con đường sống như vậy hay không?
Khoé miệng khẽ nhấc lên, Trương Khải Sơn đưa tay vuốt mái tóc rối bù của đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Có sợ không?”
Ai ngờ, Tiểu Ngũ lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên lắc lắc đầu: “Không sợ.”
Trương Khải Sơn ngẩn ra.
“Bởi vì, đại ca ca sẽ đến cứu đệ.”