Chương 173: Trương Tiểu Ngũ – Phần 15

Hôm sau.

Sáng sớm quản gia Trương gia đã rời giường.

Dặn dò người cho Nhu Đinh Đinh ăn no, tiểu tử kia liếm liếm lông trên người, sau đó lười biếng nằm đợi dưới chân giường, đúng là hồn nhiên không có cảm giác chủ nhân đã mất tích.

Dặn dò người quét dọn sạch phòng Tiểu Ngũ.

Hơn nữa đã sớm dọ thám được sáng nay Phật Gia sẽ về nhà.

Ai ngờ, tới tối mịt vẫn không thấy bóng dáng Phật Gia.

Trong lòng quản gia cảm thấy không đúng, sau khi nghe ngóng lại biết được sau khi ô tô của Phật Gia đi vào Trường Sa, nhưng lại không quay về Trương gia, mà trực tiếp hướng về phía rạp hát của Nhị gia.

Quản gia Trương gia biết Phật Gia nhà mình không phải loại người bạc tình bạc nghĩa, cách giải thích duy nhất là hắn nghe được tin Tiểu Ngũ mất tích trên đường, đồng thời Nhị gia giao việc này cho Tứ gia, đây hẳn là khởi binh đi hỏi tội rồi.

Nhất định là như vậy.

Quản gia hạ kết luận.

Phật Gia vào rạp hát khoảng một giờ sau, thám tử quản gia phái đi cũng nhìn thấy hắn trở ra.

Hơn nữa, hắn không phải đi ra một mình.

Đi cùng hắn, còn có Cửu gia và Bát gia.

Cửu gia xuất hiện trong rạp hát của Nhị gia là chuyện bình thường, nhưng Bát gia mà ở trong đó thì sẽ rất không bình thường.

Sau khi ba người đi ra thì mỗi người đi một ngã, nhưng đợi đến khi Phật Gia vào cửa nhà Trương gia, quản gia cũng không phát hiện sắc mặt hắn có gì khác với ngày thường. Sắc mặt luôn oai phong không nộ, vẫn là nghiêm túc ít cười, cái duy nhất bất thường chính là, chuyện đầu tiên sau khi hắn vào nhà là ôm Nhu Đinh Đinh trong phòng Tiểu Ngũ ra.

Con chó nhỏ nằm trong tay hắn im lặng dị thường, hai tròng mắt mở to nhìn theo, đáng yêu vô cùng.

Nhưng lại có chút giống bộ dạng của chủ nhân nó.

Trong lòng quản gia nghĩ ra một câu như vậy. Tuy rằng những lời hay hắn chắc chắn không dám nói trước mặt Phật Gia nhà mình.

Lúc này, Phật Gia như nghĩ tới gì đó, xoay người dặn dò quản gia tối nay nhớ làm chút thịt chó kho tàu, nấu mềm chút.

Quản gia Trương gia nghe xong bỗng nhiên sửng sờ.

Ở Trương gia nhiều năm như vậy, hắn không dám nói rất hiểu Phật Gia. Nhưng ít nhất, cũng coi như biết được một phần tính cách của hắn.

Nếu hắn không nói lời nào, có thể là đang thể hiện sự không hài lòng đối với một chuyện nào đó, cũng có thể là thể hiện sự rất hài lòng với chuyện đó.

Nếu hắn cười, có thể là rất xem trọng người này, cũng có thể là cảm thấy người này không đáng nhắc tới.

Cho nên, ấn tuợng của rất nhiều người dành cho hắn chính là biểu tình không thể nắm bắt.

Nhưng mà, quản gia biết, Phật Gia rất ít khi để bụng. Thân là quân phiệt, khó tránh khỏi phải lui tới tiệc tùng, nhưng dù là mở tiệc đãi khách, Phật Gia cũng chỉ giao cho hắn xử lý mà không quan tâm trên bàn có món gì. Khi Phật Gia đột nhiên quan tâm đến các món ăn trên bàn, chính là tâm tình đặc biệt vui vẻ. Tỷ như một vấn đề nan giải được giải quyết hay là gặp một chuyện gì đó rất vui vẻ, có điều, loại tình huống này rất ít khi xuất hiện.

Tiểu Ngũ mất tích vốn là do sai sót của hắn, quản gia đã chuẩn bị để đón nhận trận giận dự lôi đình của Phật Gia, cũng không ngờ lại là trời quang mây tạnh.

Cuối cùng của cuối cùng, trong lòng quản gia hạ một kết luận.

Phật Gia không uống lộn thuốc, cho nên có vấn đề, nhất định có một mắc xích có vấn đề.